Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 233: Trí nhớ sống lại, hỗn loạn (3)




Edit: V.O

Đợi đến lúc Dạ Quân Mạc thật sự  rõ ràng rốt cuộc hắn trúng độc gì, thời gian đã qua ba tháng, cơ bản những sách độc dược hắn đem về đều đã xem qua một lần, hiểu biết phần lớn độc vật của thiên hạ

Hắn trúng loại độc gọi là Mê Điệp Túy, bông hoa nhỏ sinh trưởng khắp nơi trong không gian, Mê Điệp Hoa hoàn toàn không thu hút, mùi hương của nó có thể ngăn cản độc của hắn phát tác.

Rất nhanh hắn đã đến Bách Bảo Lâu bốc thuốc, hầm giải dược, đợi sau khi hắn uống giải dược xong, lại phát hiện hắn đã trúng một loại độc khác.

Trên cánh tay của hắn xuất hiện một đường màu đen, từ ngón giữa tay trái kéo dài đến tim.

"Ngươi hạ độc ta lúc nào?" Dạ Quân Mạc có chút ảo não hỏi Bạch Vũ.

Sau khi hắn hiểu rõ độc vật trong thiên hạ, tự nhận là đã có thể được xưng tụng là một Độc Sư, nhưng Bạch Vũ hai lần hạ độc hắn cũng không thể phát hiện, nếu Bạch Vũ thật sự muốn giết hắn, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.

Bạch Vũ cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay hắn, cười ngạo nghễ: "Giết người vô hình, diệt sạch ngàn dặm, một Độc Sư đứng đầu có thể dễ dàng làm được. Chỉ thưởng thức và hiểu rõ độc vật cũng không đủ. Ngươi muốn rời đi, phải nghĩ biện pháp không bị ta hạ độc, bằng không ta vẫn vây ngươi ở chỗ này, muốn ngươi đi theo chơi với ta cả đời!"

Trái tim Dạ Quân Mạc đập mãnh liệt, cả đời sao? Nếu hắn thật sự ở lại đây, có lẽ không qua bao lâu Bạch Vũ sẽ phiền chán hắn.

Khuôn mặt của hắn không có biểu hiện, lạnh nhạt đi tìm bộ sách về thủ pháp hạ độc tiếp tục học tập.

Một tháng sau, Dạ Quân Mạc cũng giải được độc trên người, đợi đến lúc Bạch Vũ lại hạ độc hắn, hắn đã phát hiện.

"Ngươi học cũng quá nhanh? Đã xem qua là không quên được sao?" Bạch Vũ giật mình trừng mắt nhìn hắn.

Dạ Quân Mạc đạm mạc liếc mắt nhìn nàng: "Bây giờ có thể thả ta đi không?"

"Ngươi nhất định phải đi sao?" Bạch Vũ đáng thương nhìn hắn, một đôi mắt phượng tuyệt mỹ nhiễm một tầng hơi nước, ủy khuất cầm một bầu rượu: "Vậy trước khi ngươi đi có thể uống một ly rượu với ta được không?"

Ma Văn trên thái dương Dạ Quân Mạc hung hăng nhảy một chút, xem hắn là đồ ngốc sao? Độc đã hạ trong bầu rượu này! Đã bị hắn phát hiện, âm thầm không được, trực tiếp công khai?

"Không uống." Dạ Quân Mạc quyết đoán cự tuyệt, biết rõ có độc còn uống, hắn cũng không phải là người có khuynh hướng bị ngược.

"Được rồi, ngươi không uống ta uống, độc này uống xong, lập tức sẽ phát tác, một tháng sau ta sẽ suy yếu mà chết." Bạch Vũ bĩu môi, trực tiếp cầm bầu rượu đổ vào miệng.

Dạ Quân Mạc sửng sốt, lập tức muốn ngăn cản, nhưng sắc mặt Bạch Vũ đã không đúng.

Cái trán của nàng chảy ra mồ hôi dày đặc, bầu rượu ‘choang’ một tiếng rơi trên mặt đất, ôm bụng, cả người giống như mất đi tất cả khí lực, xụi lơ xuống.

"Bạch Vũ!" Dạ Quân Mạc quá sợ hãi, cuống quít ôm lấy nàng.

Nàng bị thương giống như một con mèo nhỏ, cuộn mình ở trong lòng Dạ Quân Mạc, nắm chặt quần áo Dạ Quân Mạc, sắc mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc: "Đau quá...... Đau bụng......"

"Giải dược đâu? Mau uống giải dược!"

"Không có giải dược...... nếu ngươi không cứu ta, ta sẽ chết."

Dạ Quân Mạc quả thực muốn điên rồi, đây là vì giữ hắn lại, không tiếc lấy tính mạng của mình để uy hiếp?

"Nàng có nghĩ tới hay không, ta không bị nàng uy hiếp, cố ý rời đi đâu? Dù sao độc dược là của chính nàng, tự mình biết làm sao để giải độc." Dạ Quân Mạc cúi đầu, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, trong mắt là phẫn nộ và đau lòng nói không nên lời.

Mũi Bạch Vũ ê ẩm, chôn mặt ở trong lồng ngực của hắn, giọng nói nhẹ nhàng giống như lông chim: "Nếu chàng đi rồi, ta thật sự sẽ chết...... sau khi ta chết, nhiệm vụ chàng tới Sáng Thế Thần Điện liền hoàn thành."