Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 228: Ám sát, đột phá (3)




Edit: V.O

Cho dù là Triệu Hoán Thú tứ giai, bị Bạo Liệt Lưu Hỏa trực tiếp đánh trúng cũng khó tránh khỏi bị thương, hai Cự Lang phát ra tiếng hô phẫn nộ.

Lúc này, thừa dịp bọn chúng đang bị tường lửa ngăn cản, Bạch Vũ và Tả Khưu Lan nhân cơ hội trốn xa. Tả Khưu Lan gọi ra Diệt Hồn Kim Sư (sư tử) của mình, kéo Bạch Vũ lên, cưỡi Kim Sư điên cuồng chạy như bay.

Nhưng chỉ chớp mắt, hai Cự Lang liền đuổi theo.

"Đáng giận, tốc độ còn nhanh như vậy?" Lòng Tả Khưu Lan trầm xuống, mặt vàng như màu đất.

"Không, bọn họ đã rất chậm." Bạch Vũ nhìn ra được động tác của hai Cự Lang này không đủ linh hoạt, tốc độ cũng không đạt tới trình độ Triệu Hoán Thú tứ giai nên có, dường như thực lực của chủ nhân bị hao tổn, linh khí không đủ để duy trì.

Cho nên Bạo Liệt Lưu Hỏa mới có thể ngăn lại bọn chúng, chỉ cần Lưu Hỏa vẫn còn có thể ngăn cản bọn chúng được một lát, bọn Bạch Vũ liền còn có cơ hội, còn có khả năng chạy trốn.

Tiểu Thanh không ngừng sử dụng Bạo Liệt Lưu Hỏa tạo ra tường lửa, lúc bọn chúng sắp đuổi theo, ngăn cản bọn chúng một lát.

Nhưng Bạo Liệt Lưu Hỏa cần tiêu hao rất lớn, linh khí của Bạch Vũ có nồng hậu như thế nào cũng không chịu được sử dụng như vậy, nhưng bây giờ, thứ có thể đủ tạo thành thương tổn cho bọn chúng cũng chỉ có Bạo Liệt Lưu Hỏa, Bạch Vũ chỉ có thể dùng linh quả tiếp tục chống đỡ.

Nhưng linh quả cũng chỉ hữu dụng trong một khoảng thời gian, hai Cự Lang vẫn kiên nhẫn tiếp tục truy đuổi.

Rống ——

Cự Lang màu đen phẫn nộ nhảy tới, thân hình như núi nhỏ liều chết bay vọt đến giữa không trung, hai móng vuốt sắc bén cào Tiểu Thanh, sức lực tàn bạo như sấm sét có thể hủy diệt tất cả.

Tiểu Thanh kêu sợ hãi liều mạng bay về phía trời cao, hướng về phía Hắc Lang gần trong gang tấc phun ra ngọn hỏa diễm cuối cùng.

Hai cỗ hơi thở nháy mắt va chạm, nhấc lên làn sóng cuộn trào mãnh liệt.

Toàn thân hỏa diễm của Tiểu Thanh rơi lả tả như mưa, như con diều đứt dây rơi vào trong rừng rậm, dấy lên một mảnh biển lửa. Hắc Lang bị lửa xông vào mắt, nhắm mắt lại phẫn nộ cào loạn chung quanh.

Cùng lúc đó, Bạch Lang cũng nhào tới trên người Diệt Hồn Kim Sư.

Oanh ——

Diệt Hồn Kim Sư nháy mắt tan thành tro bụi, Bạch Vũ và Tả Khưu lan phi thân nhảy xuống trong cơn nguy hiểm, chui vào trong mảng lớn cây cỏ rậm rạp bên cạnh. Hai Cự Lang đuổi theo, xông đến sát phía sau, cây cối dày đặc bị bọn chúng nóng nảy nhổ tận gốc, móng vuốt giống như dao găm bá đạo chặt đứt tất cả những thứ vướng víu trước mặt.

"Nhanh, chỉ cần chúng ta có thể đi vào thành, sẽ không có chuyện gì." Tả Khưu Lan phun ra một ngụm máu tươi, lôi kéo Bạch Vũ tiếp tục đi.

"Không còn kịp rồi, bọn họ đã đuổi tới, ngươi đi trước đi. Người hai Cự Lang này  muốn giết là ta, ngươi chạy thoát bọn chúng sẽ không đuổi theo." Bạch Vũ buồn bực lắc đầu.

Tả Khưu Lan ngạc nhiên: "Tại sao ta có thể bỏ lại một mình muội?"

Bạch Vũ không cho là đúng bĩu môi: "Vì sao không thể? Ngươi không cứu được ta, ở lại chỉ nhiều thêm một người chịu chết mà thôi. Lòng ta cũng không tối tăm như vậy, chết còn muốn kéo theo một người làm đệm lưng."

Triệu Hoán Thú tứ giai, người tới giết nàng ít nhất là một vị Triệu Hoán Đại Sư, hay chính là cấp bậc cao nhất. Nàng chỉ sợ là thật sự chạy không thoát, nàng không muốn Tả Khưu Lan chết cùng nàng.

"Nhưng là......"

Bạch Vũ không đợi hắn nói thêm, bấm ngón tay bắn ra, linh khí trực tiếp đánh hắn bay thật xa, cả người rơi vào trong đống cây cỏ ở xa xa, không thấy bóng dáng.

Nàng quay đầu lại, đang định tiếp tục chạy trối chết, chưởng phong liền quét đến, Bạch Vũ đụng mạnh vào một gốc cây đại thụ, yết hầu dâng lên vị ngọt, lập tức nhổ ra một búng máu.

Bạch Lang đã nhảy đến trước mặt nàng, nhìn răng nanh dữ tợn lộ ra trong miệng Cự Lang, bỗng nhiên Bạch Vũ cảm thấy nàng rất oan ức. Nàng không biết rốt cuộc là ai muốn giết nàng, còn phải giết chết, sớm biết vậy nên để cho Dạ Quân Mạc đưa nàng trở về.