Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 186: Ngạo thị Vô Trần Cung (4)




Edit: V.O

Đối với câu trả lời của Bách Lý Vân Diễm, Bách Lý trưởng lão rất vừa lòng, so với cừu hận gia tộc, thứ bà ta quan tâm nhất chính là thể diện của mình. Muốn Bạch Vũ chết cũng là bởi vì Bạch Vũ động tới Bách Lý gia, đánh vào mặt của bà ta mà thôi.

Trận đấu săn bắn là để đánh giá tứ đại thủ tịch đệ tử, đệ tử của bà ta nhất định phải chiếm được vị trí thứ nhất, những chuyện khác cũng có thể dựa vào đó mà làm. Bà ta tuyệt đối sẽ không vì báo thù cho Bách Lý Vân Diễm mà làm cho đồ đệ duy nhất của bà ta chậm trễ tu luyện.

"Ngươi biết được là tốt rồi. Bây giờ điều ngươi phải làm là đứng vững gót chân ở Vô Trần Cung, tuy rằng ta có thể che chở cho ngươi, nhưng một chút bản lĩnh cũng không có, sẽ không có ai để mắt tới ngươi." Bách Lý trưởng lão lấy ra một quyển sách đưa cho nàng ta: "Đây là tất cả phối phương dược thiện của ta, ngươi phải học cho tốt. Nếu ngươi làm dược thiện có thể khiến cho Cung chủ coi trọng, ngươi sẽ có địa vị ở Vô Trần cung, nói không chừng còn có cơ hội tự tay mình đâm chết kẻ thù."

Thần sắc Bách Lý Vân Diễm biến đổi, tiếp nhận sách, dùng sức nắm chặt: "Con sẽ không cô phụ sự bồi dưỡng của cô cô."

"Ta sẽ cho ngươi cơ hội chế tạo để dương danh, ngươi không cần sốt ruột. Về phần mặt của ngươi, nửa tháng nữa có thể khỏi hẳn." Bách Lý trưởng lão ôn hòa nói xong, đạm mạc nhắm hai mắt lại.

Bách Lý Vân Diễm cung kính lui ra ngoài, trong mắt xẹt qua hàn quang lợi hại.

Sau khi Bạch Vũ và Liễu Trường Phong chấm dứt quyết đấu, một trận phong ba được toàn bộ Vô Trần Cung, toàn bộ thiên hạ chú ý cuối cùng cũng hạ màn, Bạch Vũ tiến vào Vô Trần Cung chưa đến hai tháng, gần như càn quét chúng đệ tử, đảo mắt thay thế được Liễu Trường Phong trở thành cao thủ xếp thứ 20 trên Vô Trần bảng.

Mặc kệ đệ tử đỉnh Kinh Lôi không muốn thừa nhận như thế nào, cũng không có biện pháp thay đổi sự thật này.

Ngoại trừ tứ đại thủ tịch đệ tử, Bạch Vũ đã là hoàn toàn xứng đáng với danh đệ tử đứng đầu Vô Trần Cung, thực lực đủ để ngạo thị Vô Trần Cung, đệ tử ngoại môn theo trưởng lão đến đều không ngừng nghị luận về Bạch Vũ.

"Ngươi có nghe nói không? Tiểu sư muội Bạch Vũ mới tới đã thắng liên tiếp năm mươi trận quyết đấu."

"Ta không chỉ nghe nói, ta còn nhìn thấy, thiếu chút nữa nàng ấy đã đánh chết Liễu Trường Phong!"

"Không, không phải chứ, lợi hại như vậy? Không hề kém so với lần đầu tiên của Tả Khưu Lan."

"Cũng không đúng, lần này Kinh Lôi Phong là bị chọc giận mà hộc máu, không nói đến dọa người còn tặng không cho người ta hơn hai ngàn cống hiến, ta tiến vào Vô Trần Cung năm, sáu năm, tổng cộng còn không có được nhiều cống hiến như vậy, hâm mộ chết ta."

"Ngươi có hâm mộ cũng chỉ có thể nghẹn, còn dám chém giết không thành? Bây giờ ai dám đi trêu chọc tiểu sư muội này......"

Đúng là không ai dám đi trêu chọc Bạch Vũ. Bằng không mỗi người đều coi nàng là quả hồng mềm, luôn luôn đến tìm lỗi, có còn muốn để cho nàng tu luyện không đây?

Trải qua năm mươi trận quyết đấu gióng trống khua chiêng, tin tưởng mọi người ở đỉnh Kinh Lôi, bao gồm Tòng Nguyệt Cầm đều đã tạm thời yên tĩnh, nàng có thể an tâm tu luyện một thời gian ngắn.

Bạch Vũ ăn vào một ít dược chữa thương, tâm tình rất tốt trở lại đỉnh Vô Danh, Dạ Quân Mạc đang đứng ở chân núi chờ nàng.

Nhãn tình Bạch Vũ sáng lên, vui vẻ chạy tới, "Tại sao ngươi lại đến đây?"

"Chờ nàng." Dạ Quân Mạc nhẹ giọng nói.

Trong lòng Bạch Vũ ấm áp, giữ chặt tay hắn, "Chờ ta làm cái gì? Ta đã nói Liễu Trường Phong không phải đối thủ của ta. Không phải lúc này ngươi nên ở trong lầu các nghỉ ngơi sao?"

"Hôm nay không cần, lực lượng Vẫn Thạch đã hấp thu xong rồi." Trong mắt Dạ Quân Mạc hàm chứa ý cười cưng chiều, sủng nịch, lòng bàn tay ấm áp bao trùm bàn tay nhỏ bé của Bạch Vũ.

"Nhiều rồi?" Bạch Vũ sờ lên mạch đập của hắn, "Linh khí mạnh mẽ không ít, gần như rất ổn định, hẳn là có thể ngăn chặn linh khí hỗn loạn. Ta đưa dược cho ngươi, ngươi có ăn không?"

"Ăn xong rồi."

"Cần đổi dược. Đợi lát nữa ta đi Cống Hiến Đường đổi này nọ cho Tiểu Bạch, thuận tiện sẽ giúp ngươi xem xem có dược liệu gì tốt không." Bạch Vũ cầm lấy cổ tay Dạ Quân Mạc, rất nghiêm túc nói.