Độc Y Nương Tử

Chương 6: Dưới ánh trăng




Trong màn đêm tối đen, vầng trăng tròn lung linh huyền ảo, tỏa ánh sáng bàng bạc đầy mê hoặc. Không mây, không sao, không có bất kì một đối thủ nào tranh cạnh với nó, ánh trăng thỏa mãn phóng ra muôn ngàn tia sáng bạc trải khắp mọi ngõ ngách.

Cách thành Hồng Mao khoảng mười dặm phía Bắc, một người một ngựa đang phi hết tốc lực hướng vào thành, vó ngựa đạp tung bụi mù cho thấy chủ nhân của nó đang hết sức vội vã.

Người đang cưỡi ngựa, qua ánh trăng bạc có thể nhận ra là một nam nhân, trên người mặc một bộ giáp trắng, phản chiếu ánh trăng mà trở nên sáng lóa.

Có lẽ người này đã đi một quãng đường rất dài, rất dài lại không kịp ngừng nghỉ nên trên gương mặt cương nghị là một bộ râu ria xồm xoàm, cả người đầy bụi đất. Tuy bộ dáng vô cùng chật vật nhưng hai con mắt hẹp dài vẫn sáng quắc chăm chú nhìn trước mặt. Hàng lông mày rậm nhíu chặt, cái mũi cao thẳng tắp luôn khịt khịt vài tiếng như đang ngửi thứ gì, đôi môi dày ẩn sau bộ râu ria mất trật tự luôn lẩm bẩm một điều gì mà không người nào khác nghe được.

Chỉ một lúc sau, con thiên lý mã của gã đã chạy đến trước cửa thành Hồng Mao. Nhưng, nam nhân à, tuy là ngươi chỉ vừa mới xuất hiện, nhưng ta cũng phải nói một chút: Ngươi quả là tên ngố!

Trời tối thế này, trăng cũng đã lên cao ngất ngưởng như gã say rượu, lượn lờ trên bầu trời đêm không sao, tất nhiên đã khuya rồi, thế mà tên nam nhân vẫn không nhận ra. Hắn cưỡi ngựa gấp gáp đến mức không kịp rửa mặt cạo râu, đến nơi thì….cửa thành đóng.

Giật dây cương ghìm ngựa lại, nam nhân chần chừ một chút nhìn tường thành trước mặt, rồi…

‘Xạch’

Hắn cởi giáp quăng xuống đất, thân mình khẽ chuyển động đã đứng trên lưng ngựa, bàn chân nhấn một phát thật mạnh lên lưng ngựa mượn lực, khiến con ngựa hí lên một tiếng đau đớn, cả thân thể hắn vút lên, đạp nhẹ vài bước trên vách tường thành đã thấy hắn bình yên đứng trên tường cao, và sau đó lẳng lặng không tiếng động phóng mình vào trong thành

“Ưm…hửm? Uy, có cái gì kìa A Tam”

Một tên lính gác phía trên tường thành Hồng Mao, dụi dụi mắt tránh cơn buồn ngủ, hắn chợt phát hiện một vật sáng lóa lên bên dưới tường thành, cùng một con ngựa, xoay người hỏi gã lính đang đứng cạnh

Gã được gọi là A Tam lúc này cũng chú ý đến điều kì lạ dưới đất, khẽ nhíu mày, miệng lẩm bẩm khó hiểu:

“Cái đó…áo…áo giáp? Áo giáp bạc sao!?”

Tên A Tam như nhớ ra điều gì chợt kinh hô ra tiếng, rồi vội vàng bịt miệng lại, mắt ngó láo liêng xung quanh, thấy không ai chú ý mới thở phào nhẹ nhõm

‘May mắn, may mắn a, mém nữa là tiêu cái mạng nhỏ này rồi!’

Rồi hắn lại nhìn sang gương mặt khó hiểu của tên đang đứng cạnh hắn, cười trừ:

“A Ngũ, không có chuyện gì, đừng để ý, chắc là tên thương gia nào đó đi đường đánh rơi ấy mà. Chúng ta tiếp tục gác cổng thành cho tốt, nếu không lão Đại lại hạ lương đấy”

Tên A Tam làm bộ nghiêm mặt khuyên nhủ, nhưng trong lòng thì âm thầm than thở:

‘Oa…chủ tử, ngài lại đi vào bằng cái kiểu này rồi sao? Cầu ngài đừng gây chuyện trong thành là ta tạ trời đất a! Mà, hắc… hắc…Thanh gia có sức hấp dẫn vậy sao? Tối đã đến kịp rồi…’

Tên A Ngũ đứng cạnh nhìn gã “huynh đệ” của mình hết nhăn trán, nhíu mày lại che miệng cười gian, làm hắn cảm thấy càng ngày càng khó hiểu, nhưng cũng chỉ biết im lặng tiếp tục canh gác. Hắn biết cho dù có hỏi thì tên A Tam này, một khi đã không muốn nói thì có hỏi cũng vô ích

‘Chỉ mong như lời lão Tam nói….haiz…’

———————–

-Đình viện phía Nam tửu điếm-

Đứng trong góc tối nhìn hai thân ảnh ngồi trong đình viện giữa vườn, một cặp mắt đỏ trong suốt như hai viên hồng ngọc lóe lên.

“…Phong huynh như thế nào có hứng thú thưởng nguyệt a?”

Cẩn Y Nhiên vuốt cằm, ánh mắt như cái ra-đa quét khắp lượt soái ca đang ngồi đối diện.

“Hôm nay nguyệt sáng như thế, quả thật là hảo ngày để thưởng thức”

Thanh Phong mỉm cười nhẹ nhàng, ngẩng nhìn lên vầng trăng trên cao, trong mắt lại không giấu được một tia ưu thương, lại có…chút chờ mong

“Phong huynh…ngươi có tâm sự?”

Cẩn Y Nhiên xuyên suốt ánh mắt của Thanh Phong, nhận ra tia cảm xúc thấp thoáng qua khóe mắt tinh xảo, ngẩng đầu để nhìn trăng nhưng lại cho người ta có cảm giác hắn là đang cố gắng ngăn cản một giọt lệ vô ý thoát ra.

‘Hảo đau lòng a! Mỹ nam tử, ngươi đang…câu dẫn ta sao?’ (Sặc, khụ khụ *vỗ vỗ ngực* )

“Tâm sự? Ha…ta nào có tâm sự. Chỉ là….”

Nói chưa hết câu, Thanh Phong lại cúi đầu, khẽ thở dài, vân vê ly trà đã nguội từ lâu trên tay.

Nghĩ đến lại khiến hắn cảm thấy thật mệt mỏi, tựa như có một tảng đá luôn đè nặng trong lòng. Buông xuôi sao? Thanh Phong lắc đầu, nếu hắn làm được đã không phải khổ sở thế này. Tiếp tục? Thanh Phong không tự tin mình còn chịu nổi trong bao lâu.

“Chỉ là”? Vậy là có tâm sự thật sao?”

Cẩn Y Nhiên hai mắt sáng lên, đôi tai bất giác dài ra như tai thỏ, hấp tấp hỏi:

“Ngươi thở dài nhiều như vậy…liên quan đến tình yêu sao? Nói đi, ta là chuyên gia, à không, là sư phụ a!”

Vừa nói vừa vỗ ngực tự hào, để rồi sau đó Cẩn Y Nhiên vô cùng hối hận

‘Chết thật, ngực đã bó chặt muốn ná thở mà ta còn vỗ cho cố…khụ…khụ…lần sau chú ý mới được’

Nhìn cái bản mặt “gian thương” của Cẩn Y Nhiên, Thanh Phong không khỏi cười khổ, quả là thương nhân, cái gì cũng nói được.

Chuyện của hắn….thôi vậy, dù sao cũng sẽ không gặp lại, có gì phải ngại chứ, hơn nữa giúp hắn giải bớt nỗi lòng cũng là một chuyện tốt.

Sau khi quyết định xong, Thanh Phong ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cẩn Y Nhiên, thản nhiên mở miệng:

“Ta…yêu nam nhân”

Quạ đen bay ngang!

Tuy có cảm giác nhưng không ngờ là linh cảm của nàng cũng đúng quá đi. Bất quá…vậy là có chuyện hay để nói rồi! Cái này thì nàng nhận sư phụ cũng không ngoa a.

Cẩn Y Nhiên nàng làm nghề y suốt mười năm, có dạng người gì mà nàng không gặp qua?

“Uy, vậy ngươi buồn vì chuyện gì? Không lẽ ngươi không chấp nhận nổi sự thật?”

“…..Ngươi…không thấy kinh tởm sao? Không…sợ ta sao?”

Khó thấy được mỹ nhân lại trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn mình, Cẩn Y Nhiên vân vê mép râu…giả, cười cười:

“Kinh tởm?” – Cẩn Y Nhiên gật gù: “Cũng tùy đối tượng a, như Phong huynh đây thì ta chả thấy gì là kinh tởm. Dù sao thì tình yêu là tự do, ta chỉ có một nguyên tắc đó là: “nồi nào vung nấy”, còn không thì thích làm gì thì làm”

Thanh Phong kinh ngạc đến không nói nên lời. Hắn đã chuẩn bị đón nhận ánh mắt chán ghét của thế nhân khi nhận ra tình cảm của hắn, vì thế hắn mới phải chạy đến một nơi thật xa, một nơi không ai biết đến hắn để bắt đầu lại mọi thứ, và cũng để quên…người kia.

Nhưng những lo lắng sầu não trong suốt bao tháng qua bôn ba chạy trốn của hắn, chỉ với một câu “tình yêu là tự do” mà chợt tan đi hơn phân nửa.

“Này, này, ngươi còn chưa trả lời ta”

Nhìn mỹ nam tử thất thần, Cẩn Y Nhiên không kiên nhẫn quơ quơ tay trước mắt hắn, cầu hắn mau mau giải tỏa tò mò của nàng nha.

Hồi thần, Thanh Phong cẩn thận nhìn lại người đang ngồi đối diện mình, xem ra có lẽ người nãy có thể đem đến đáp án mà hắn mong đợi.

“Ta đã chấp nhận từ lâu, chỉ là…đối tượng của ta có lẽ, cả đời cũng không chấp nhận”

Lời là chính hắn nói ra, thế nhưng lại khiến hắn đau nhói, giọng cũng khàn đi, yếu ớt…

‘Rầm!’

Tiếng đập bàn đột ngột khiến Thanh Phong không khỏi giật thót, khó hiểu nhìn Cẩn Y Nhiên hai mắt sáng ngời:

“Ta biết ngay mà! Hắn là người thế nào? Làm nghề gì? Tính tình ra làm sao? Mà quan trọng hơn là…ngươi nói cho hắn biết chưa?”

Cẩn Y Nhiên sau bao tháng đến thế giới này, lần đầu tiên có chuyện khiến nàng hứng thú như vậy, ngoại trừ “tiểu nương tử” và dung mạo như thiên tiên của nàng, nên kích động không thôi, chồm đến nắm hai vai của mỹ nam tử mà lắc lắc, hỏi tới tắp.

Bị hỏi đến tối tăm mặt mày, Thanh Phong lắp bắp nói không thành câu:

“Ta…ta…”

“Phong nhi!”

“Nhiên nhi!”

Bỗng nhiên, không biết từ đâu, hai bóng đen phóng đến hướng hai người hô to

‘Soạt’

Một trận choáng váng, sau khi định thần lại, Cẩn Y Nhiên và Thanh Phong đã rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hai kẻ đang ôm chặt mình, cả hai bất giác mỉm cười:

‘Nguyên lai là hắn!’