Phi Vân sơn trang, thư phòng trang chủ Phi Thừa Đức-
‘Rầm’ – Một chưởng vỗ mạnh lên chiếc bàn bạch ngọc, người nam tử trung
niên đang ngồi trong thư phòng – Phi Thừa Đức – gương mặt trầm tư, ánh
mắt sắc bén như dao phóng tới hắc y nhân đang run rẩy quỳ trước mặt.
“Ngươi nói…”không còn” là như thế nào?” – Giọng nói vang lên vô cùng
trầm tĩnh, nghe qua giống như có ai đó bâng quơ hỏi thời tiết ‘hôm nay
có tốt không?’, nhưng đối với hắc y nhân-người phải trả lời câu hỏi “nhẹ nhàng” ấy-chỉ khiến hắn càng thêm sợ hãi.
Mọi người đều biết võ lâm minh chủ, trang chủ sơn trang Phi Thừa Đức là
người ôn nhu nho nhã, hào hiệp trượng nghĩa, là tấm gương sáng cho giới
bạch đạo giang hồ noi theo, nhưng có ai, ngoài hắn cùng ám vệ của Phi
Vân sơn trang, biết bộ mặt thật của Phi Thừa Đức là như thế nào?
Ôn nhu nho nhã? Hừ, những kẻ từng đắc tội chủ nhân, hay chỉ một hai câu
nói khiến chủ nhân khó chịu, đừng mong có ngày mai. Hào hiệp trượng
nghĩa? Hắn phi, nếu không vì kẻ được cứu có ích lợi cho chủ nhân, chỉ sợ người đó dù có bị ngựa giày voi xéo trước mặt cũng chả ảnh hưởng chủ
nhân ăn sáng.
“Hồi chủ tử, theo định kì tuần tra núi Dị Huyết, thuộc hạ phát hiện dây
xích đều bị tháo gỡ, người…không còn” – Cả người run rẩy nhưng hắn vẫn
phải giữ ngữ khí bình tĩnh. Hắn biết, chỉ cần giọng nói hắn lộ ra một
chút khác thường, cái mạng nhỏ của hắn…chủ nhân tuyệt không dùng kẻ yếu
tâm, vì những kẻ đó sẽ gây cản trở cho chủ nhân.
Việc “người ấy” mất tích chắc chắn sẽ khiến chủ nhân hắn bạo phát. Chủ
nhân là người không sợ trời không sợ đất, cả triều đình cũng phải nể mặt ba phần, duy nhất chỉ có một thứ khiến chủ nhân e ngại. Và hôm nay,
thật xui xẻo cho hắn, là kẻ theo lượt đi xem xét nơi đó, lại đúng lúc
phát hiện cái thứ khiến chủ nhân hắn e ngại suốt mười năm nay, mất tích.
Im lặng nhìn người nam nhân trước mặt, hắc y nhân lại khẽ đảo mắt nhìn
chung quanh. Đây là cảnh cuối cùng hắn còn được nhìn ư? Ừ, tuy nói là
thư phòng của một sơn trang, bất quá là thư phòng của võ lâm minh chủ,
bảo kiếm châu báu đều treo đầy tường, trên cột hoa văn khắc tinh xảo
sống động, coi như không sai, chết ở đây cũng tốt rồi, dù sao cũng hơn
mấy gã huynh đệ của hắn phải chết trên cột tra tấn trong cái phòng giam
tối đen, hôi thối.
Sau khi đánh giá “quang cảnh chết” xong, hắc y nhân nặng nề nhắm mắt lại, chờ…cái gì thì hắn thật không muốn nghĩ đến!
“…còn muốn ta nhắc lại lần hai sao?” – Phi Thừa Đức đã có chút không kiên nhẫn, giọng nói mang vài phần tức giận.
“A?” – Hắc y nhân ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trước mặt, ngạc nhiên:
‘Hắn không bị xử sao? Mà…chết tiệt, lúc nãy mãi nghĩ lại không nghe chủ
nhân phân phó cái gì. Chắc chắn là có chuyện quan trọng cần hắn làm, nếu không làm sao còn sống tới giờ…’
“Tìm nó!” – Phi Thừa Đức trong lòng đã muốn bộc phát, hắn không muốn
nhiều lời, nhưng hiện giờ ám vệ không còn nhiều, hắn không thể trừng
phạt bừa bãi.
“A…v..vâng” – Nói xong, hắc y nhân nhoáng lên liền biến mất
——————–
Lúc đó, trong khu rừng Dị Huyết, tại một căn chòi nhỏ tản mát một làn khói xanh quỷ dị càng khiến nơi đây có vẻ u ám ma quái…
‘Ầm!…xịt…xịt…’
“Khụ…khụ…chết tiệt, chỉ thiếu chút nữa…!” – Thanh âm trong trẻo vang lên đầy ai oán sau tiếng nổ đinh tai, đồng thời một thân ảnh nữ nhân chừng
mười bốn, mười lăm tuổi từ trong căn chòi nhỏ bước ra. Tóc tai rối bù,
khuông mặt nhỏ nhắn xinh xắn, ngũ quan thanh tú động lòng người lúc này
lại nám đầy khói, cánh môi mọng tươi tắn luôn lầm bầm làu bàu.
Cẩn Y Nhiên ở trong khu rừng này cũng đã được ba tháng, nhưng đã lâu như vậy nàng vẫn không có cách ra khỏi khu rừng quái dị này. Nếu không phải nàng am hiểu thực vật, cây cối nơi đây cũng không khác gì ở thế giới
nàng sống, chỉ sợ lúc này Y Nhiên nàng đã chết đói từ lâu a.
Quay đầu nhìn lại bên trong căn chòi, Cẩn Y Nhiên không khỏi thở dài:
‘Ai…ngay cả tìm cách trở về cũng không được, lại vô tình chế ra một đống độc dược, thật vô dụng!’ – Âm thầm oán chính mình, lại nhìn nhìn các
đống bột trắng, xanh hồng, tím đủ loại bày la liệt trên các miếng lá
cây.
‘Ở đây chẳng thấy ma nào, đống độc dược này dùng cho ai a? Nhưng cũng
không thể bỏ đi, ta tân tân khổ khổ chế ra, tuy là chả giúp gì được cho
“công cuộc hồi hương” của ta nhưng cũng tính là cực phẩm độc dược, bỏ đi uổng lắm!’
Theo cái não thiên tài nhưng vô cùng lười suy nghĩ của nàng phân tích,
nguyên nhân nàng xuyên qua coi như là việc cái bình thuốc mê bị bể đi.
Vì thế, tuy có chút hoang đường, nhưng nàng vẫn là nghiên cứu lại cái
chất đó. Nàng nhớ không lầm thì cái mùi ngọt nhẹ ấy là số 072…
“A!” – Đột nhiên một bóng đen nhoáng đến chắn trước mặt Cẩn Y Nhiên, khiến nàng hoảng hốt bật thốt lên.
“…” – Vô Danh đang đứng chắn trước mặt, ánh mắt chăm chú nhìn Cẩn Y Nhiên từ trên xuống dưới.
“Ta…ta không sao, chỉ là thử thuốc thất bại mà thôi” – Tuy Vô Danh không mở miệng, nhưng Cẩn Y Nhiên biết, hắn đang lo lắng cho nàng. Điều này
làm cho Cẩn Y Nhiên cảm thấy thật vui, thật vui, không kềm chế được nở
nụ cười rạng rỡ như ánh sáng mặt trời.
Vô Danh ngây ngẩn, nhìn nụ cười tươi tắn của Cẩn Y Nhiên khiến đầu óc hắn bỗng nhiên trống rỗng.
Khi nãy trong lúc đi săn thú (vì Cẩn Y Nhiên muốn ăn thịt, nhưng mà nàng lại không biết bắt thú, suốt thời gian chăm sóc hắn chỉ kiếm rau quả,
trái cây trong rừng, nên giờ hắn nhận nhiệm vụ đi săn), chợt nghe tiếng
nổ nơi Cẩn Y Nhiên đang ở, hắn vội vội vàng vàng phi thân đến, chỉ sợ
nàng gặp thú dữ hay chuyện không may, hóa ra nàng chỉ đang thử
thuốc…….Thuốc?
Chợt thấy Vô Danh nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, đầu lại hơi nghiêng
sang một bên (Tiếng lòng của Cẩn Y Nhiên: Aaaaa…..sao chàng đáng yêu
quá!!!! Thật muốn cắn một cái *chảy nước miếng*), Cẩn Y Nhiên lại nhìn
đống thuốc trong phòng, bâng quơ nói:
“Thật ra, nói chắc ngươi cũng không tin, ta là người của một thế giới
khác, ta đến đây sau khi dính một loại thuốc đặc biệt, nên bây giờ ta
đang thử điều chế lại để trở về nhà, ai…” – Nghĩ đến đây Cẩn Y Nhiên lại cảm thấy ảo não: “Nhưng đã ba tháng rồi mà ta vẫn không thể tìm được
cách quay trở về….A! Đau!”
Chưa kịp nói hết câu, bàn tay Vô Danh đang nắm cánh tay mảnh mai của Cẩn Y Nhiên chợt siết mạnh, khiến nàng la toáng lên. Đau đến chảy nước mắt
nhưng kẻ gây ra cơn đau này hình như không có ý định buông tay nàng ra,
mà lực tay càng lúc càng mạnh khiến nàng rưng rưng hai mắt ngước lên
nhìn hắn, vừa khó hiểu lại đau đớn, giọng nói Cẩn Y Nhiên mang đầy ủy
khuất cùng trách móc:
“Đau…đau quá! Vô Danh, ngươi làm cái gì vậy? Mau buông tay ta ra! Không
phải ở thế giới này “nam nữ thụ thụ bất tương thân” sao? Buông…ngươi dám ăn hiếp ta? Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó, ngươi định giết người
diệt khẩu, ta…”
“…Không…không trở…về” – Vô Danh cắt ngang lời cằn nhằn của Cẩn Y Nhiên, khó khăn gằn từng tiếng
“Sao? Ngươi sao lại không cho ta trở về? Ngươi là cái gì mà….” – Cơn tức giận bùng lên, nàng đã bỏ bao nhiêu công sức trị độc trong người hắn,
lại bồi dưỡng hắn thành cực phẩm đại soái ca (tuy là hắn đẹp sẵn, nàng
chỉ vỗ béo lên thôi, nhưng mà, ai để ý tiểu tiết chứ!), thế mà giờ hắn
tính ra lệnh cho nàng sao? Rõ ràng lúc cứu hắn, một tiếng cám ơn hắn
cũng không nói, cứ như bị câm….
“A!” – Đột nhiên nhớ đến điều gì, cơn tức giận trong lòng của Cẩn Y
Nhiên đang chực bùng phát lại xẹp xuống không tăm hơi, ngay cả cơn đau
nơi cánh tay nàng cũng quên bén, cánh tay được thả tự do run run giơ lên chỉ vào mặt người nam nhân đang đứng trước mặt:
“Ngươi….ngươi nói? Ngươi không bị câm sao?”
“Không…đừng…đừng trở về!” – Dường như không nghe thấy câu hỏi của Cẩn Y
Nhiên, Vô Danh càng tăng lực đạo nắm chặt tay nàng, ánh mắt khẩn cầu, vì đã lâu không nói nên giọng có chút khàn khàn, ngập ngừng
Từ ngày được sinh ra, hắn luôn phải đối mặt với những ánh mắt sợ hãi
cùng khinh bỉ, bị chính huynh đệ ruột thịt đem ra làm vật trút giận, lại vì chính phụ thân hạ độc mà nhốt trong sơn động suốt mười năm. Mười năm tuyệt vọng trong bóng đêm nhưng chỉ sau ba tháng cùng nàng ngụ nơi đây, cái quá khứ khiến hắn căm hận ấy lại tan rã, không còn chút gì
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã chấn động. Nàng không ngại hắn dơ
bẩn, không sợ đôi mắt yêu nghiệt của hắn. Nàng luôn nhìn hắn với ánh
nhìn thưởng thức, đôi mắt đen láy, trong veo luôn phát sáng mỗi khi nhìn hắn luyện tập, cả lúc nàng giận dỗi, lúc nàng cười đều làm hắn ngây
ngẩn. Không biết từ khi nào trong lòng hắn, nàng đã chiếm một vị trí
quan trọng, hắn không thể sống thiếu nàng. Nếu nàng trở về, hắn sẽ không chịu nỗi bóng tối thù hận mà điên lên mất!
“Ta…không muốn ngươi đi…có…có thể ở cùng ta không?” – Vô Danh dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng
“Không!” – Cẩn Y Nhiên không chút khách khí từ chối, nhìn thấy người nam nhân trước mặt thân hình chợt cứng lại, ánh mắt hắn tối sầm, Cẩn Y
Nhiên không khỏi thờ dài:
“Nếu ngươi không buông tay ta ra, ta sẽ không muốn ở cùng ngươi nữa” –
Ai…thôi đi, thôi đi, dù sao hiện tại cũng không thể trở về ngay được,
coi như là thời gian đi du lịch nghỉ ngơi sau mười năm làm thiên tài đi. Nhưng mà nếu hắn không buông tay nàng ra thì nàng sã có vấn đề ngay a,
tàn phế chứ chẳng chơi.
(t/g: lúc nào cũng tự kỉ được, bái phục chị lun ~CYN: hứ, ta nói toàn bộ là sự thật, ta mà không nhận là thiên tài thì chả có ai dám nhận đâu!
~t/g: *cam bái hạ phong*)
Lực đạo trên tay Cẩn Y Nhiên lập tức giảm bớt, Vô Danh áy náy nhìn cổ
tay sưng đỏ của nàng, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa vùng da bị sưng đỏ, rồi
lại nở một nụ cười chói mắt khiến Cẩn Y Nhiên không tự chủ được lấy tay
che mặt. Vô Danh thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng thư hoãn đi xuống:
“Vậy…vậy là tốt…tốt rồi”
‘Thiên a! Tên Vô Danh này muốn giết chết nàng sao!? Hắn bình thường
không nói không cười đã mĩ đến cực điểm, giờ lại nở nụ cười lần đầu
tiên, còn dùng nụ cười rực rỡ đến mức đó, còn không phải là muốn hạ sát
trái tim hám trai non nớt yếu đuối của nàng đi?’
Cẩn Y Nhiên đầu óc đã hơi vựng trước mĩ nam tử đang ngây ngô cười, một
tay ôm ngực một tay chống lên cửa làm điểm tựa, trong lòng là một trận
ấm áp. Có người muốn ở cùng nàng, còn là đại đại mĩ nam tử, lại nghĩ đến lúc trước…ai, cái đám “thiên tài giả danh” ấy lòng tự ti nhiều quá làm
chi, né nàng còn không kịp đâu.
Đang mãi nghĩ ngợi, chợt thấy Vô Danh ngưng cười, khuôn mặt trầm xuống,
nhoáng một cái biến mất trước mặt nàng. Trong lúc Cẩn Y Nhiên còn đang
mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, Vô Danh đã xuất hiện lại bên
cạnh nàng, toàn thân phát ra sát khí mãnh liệt khiến nàng rùng mình,
quay đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt lãnh như băng sương, trong lòng cũng
đoán ra được đôi chút
Ánh mắt này chính là ánh mắt lần đầu tiên hắn nhìn nàng, mang đầy thống
hận và bi thương. Có lẽ việc nàng mở khóa cứu hắn ra ngoài, đám người ấy hẳn là biết rồi đi, nên mang người quay lại tìm kiếm bắt hắn. Cẩn Y
Nhiên nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp đang nắm thành quyền, siết chặt muốn
bật máu của hắn.
Vô Danh khẽ cứng người, rồi từ từ thả lỏng bàn tay đang siết chặt. Ở nơi đó có một bàn tay bé nhỏ mềm mại đang nắm lấy tay hắn, ấm áp mà ôn nhu, khiến tâm trạng hắn cũng nhẹ nhàng hơn.
Đột nhiên Cẩn Y Nhiên cảm thấy tay một lần nữa bị nắm lại, chưa kịp kinh hô ra tiếng, một trận đầu váng mắt hoa, nhìn lại nàng đã ngã vào trong
lòng hắn.
Vô Danh kéo Cẩn Y Nhiên vào trong lòng ôm chặt, cúi đầu bên tai nàng nói khẽ:
“Kẻ bắt ta…đến, chúng ta…không thể ở đây” – Nói xong nhìn nữ nhân đang ở trong lòng mình, thấy nàng gật đầu, hắn không tự chủ được khẽ nhếch môi
‘Chúng ta’…đó là từ hắn ước ao đã lâu a…Hắn, không còn cô độc nữa, không còn nữa…
Khẽ siết chặt lấy eo Cẩn Y Nhiên, Vô Danh điểm chân, hướng rừng sâu phóng đi.
—————————–