Học viện Ma pháp Hoàng gia có lịch sử lâu đời hơn bảy trăm năm, được
Hoàng Phủ hoàng đế đệ Nhị sáng lập và vững chắc tồn tại đến nay. Tuy nói là học viện Ma pháp Hoàng gia, nhưng các đệ tử trong học viện chỉ cần
là có thiên phú cao, vượt qua được kì thi tuyển của học viện đều có thể
tiến vào, hoàn toàn miễn bãi toàn bộ học phí nếu thành tích được xếp
trong năm hạng đầu của cuộc thi. Cẩn Y Nhiên chính là nhắm vào điều này
mà đến
Khuôn viên học viện chỉ có thể dùng hai từ ‘khổng lồ’ để hình dung, tuy nhiên hiện tại lại vì chứa hơn mấy ngàn
thí sinh mà có vẻ khá chật chội. Tiếng nói chuyện huyên náo ồn ào khiến
không khí có phần sôi động như trước một buổi biểu diễn của ban nhạc nổi tiếng nào đó, Cẩn Y Nhiên thầm nghĩ.
Ánh mặt trời cũng đã lên cao, nếu nàng đoán không lầm, hiện tại là
khoảng chín giờ sáng. Thế giới này không bị ô nhiễm như ở nơi nàng, dù
đã chín giờ nhưng ánh sáng vẫn thật dịu. Đứng trong khuôn viên rộng lớn, Cẩn Y Nhiên có chút tưởng nhớ lại ngày trước, khi nàng đi thi tuyển
sinh, mọi thứ đều vô cùng xa lạ mới mẻ, tuy vậy lúc ấy nàng không sợ,
nàng biết nàng sẽ đậu, chỉ là ở đây, nàng không nắm chắc.
Dường như cảm nhận được lo lắng của Cẩn Y Nhiên, bàn tay Vô Danh nắm
chặt lấy tay nàng, nhàn nhạt mỉm cười với nàng như an ủi, động viên.
Cẩn Y Nhiên giật mình thoát khỏi hồi tưởng, ngẩn đầu đối mắt với nụ
cười như mộc xuân phong của Vô Danh, trong mắt chợt tràn ngập ý cười.
Bởi vì lo lắng cho Cẩn Y Nhiên, Vô Danh liền muốn cùng nàng dự thi
vào học viện. Nàng cũng thực vui vẻ, liền trang dạng đáng thương nói
hắn: nam nữ không thể ở chung…
Bây giờ nhìn Vô Danh, ngũ quan qua hóa trang trở nên nhu hòa, mái tóc được Cẩn Y Nhiên sơ thật thục nữ, dáng người cao ráo thanh mảnh, bạc
môi khẽ nhếch, khoác một thân sa y bạch váy, nói bao nhiêu thướt tha
liền có bấy nhiêu tha thướt, khí chất thanh lãnh xuất trần, đại mỹ nữ
trong mỹ nữ!
Khụ…đúng, là mỹ ‘nữ’. Để có thể cùng một chỗ, Cẩn Y Nhiên liền hào
hứng khác thường mà hóa trang hắn trở thành một đại mỹ nhân, còn chính
nàng? Thì là tiểu mỹ nhân a, dù sao nàng cũng không cao như Vô Danh,
dáng người nhỏ xinh, nhìn thật giống hai tỷ muội khi đứng chung một chỗ, cũng là tiêu điểm trong đám nam thí sinh ở nơi này.
Đang hứng chí bừng bừng, kiêu ngạo ngẩn đầu ưỡng ngực, ôm lấy cánh
tay cường tráng bị giấu sau ống tay áo lả lướt của Vô Danh, hưởng thụ
hơn mấy trăm cặp mắt ‘xoát xoát’ thành hình trái tim phóng tới hai
người, một giọng nói chanh chua chan chát hướng đến:
“Ây da, ở đây tại sao lại có hầu tử xuất hiện như vậy? Ta nhớ nơi này là học viện, không phải vườn thú nha”
“Là a, là a, bất quá Thanh Hoa ngươi cũng không nên nói lớn như vậy,
dọa cho tiểu hầu tử sợ hãi sẽ không tốt, nàng chính là Tuấn Chi tiên
sinh ‘đặc cách’ cho tham dự thi tuyển nga”
Thanh âm nữ nhân đáp lại đầy chế nhạo, chỉ là tới hai chữ ‘đặc cách’ lại nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Cẩn Y Nhiên diện vô biểu tình thoáng nhìn về phía thanh âm phát ra.
Cách đó không xa, từ bên phải của nàng đi đến hai nữ nhân. Cả hai đều
khoảng hơn hai mươi một chút, một người mặc hoàng y, mái tóc vấn cao cắm đầy châu sai lóa mắt, gương mặt tuy xinh đẹp nhưng lại tô son khá đậm,
có chút phá hỏng mỹ tượng, hai mắt hơi xếch khiến nàng liên tưởng đến
một con vật, nhỏ nhắn, xinh xắn, tròn tròn lại trắng như tuyết: hồ ly
tinh
Người còn lại dáng dấp hơi tròn một chút, một thân hồng y đỏ rực chói mắt, ngũ quan cũng tính là tinh xảo, gương mặt bầu bầu trắng noãn, mái
tóc đỏ nhạt tết thành hai bím nhỏ, lúc đi lung lay lắc lắc có chút đáng
yêu, chỉ tiếc lời nói từ miệng nàng phát ra lại hết sức chói tai,vừa
nghe đã phản cảm.
Hai nàng xem ra đệ tử của học viện, trên vai trái hai người đều có
cái huy hiệu cánh chim vàng rực lóe sáng dưới ánh mặt trời. Hôm nay là
ngày thi tuyển tân đệ tử cho học viện, các đệ tử trong học viện cũng
thích thú mà tới quan khán, chỉ là các đệ tử không thể tiến vào khuôn
viên học viện dành cho cuộc thi, chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào.
Lý Thanh Hoa cùng Na Lỵ Nạp Nhan đều là đệ tử năm ba, cùng khóa Hỏa
hệ Ma pháp, phụ thân cả hai đều là quan trong triều, qua lại thân thiết
nên hai nàng cũng thân nhau. Suốt ba năm nay, cả hai cũng như bao nhiêu
nữ đệ tử khác đều chú ý Lâm Tuấn Chi lão sư, thành ra khi nghe đến Cẩn Y Nhiên là được hắn chỉ định ‘đặc cách’ tham gia có đố kị thật lớn, vừa
hâm mộ lại ghen ghét.
Cũng không trách được các nàng. Lâm Tuấn Chi trời sinh tính đạm mạc,
là lão sư trẻ tuổi nhất đế quốc, ngoài ma pháp có hứng thú ra, hoàn toàn không để ý bất cứ thứ gì. Hơn nữa, hắn vì tránh phiền toái mà luôn trùm áo choàng che kín cả người, chỉ lộ ra hai mắt để đi đường, thật sự là
bỏ lỡ dung nhan hoàn mỹ của bản thân. Tất cả nữ đệ tử đều thầm bi phẫn
thay cho Lâm Tuấn Chi, cùng lúc cũng sinh ra ác cảm với Cẩn Y Nhiên, vì
thế hôm nay hai nàng mới đến mà châm chọc Cẩn Y Nhiên.
“Vô Danh, đừng!”
Đột nhiên cảm nhận sát khí tỏa ra từ bên cạnh, Cẩn Y Nhiên vội vã giật lấy cánh tay của Vô Danh, nhỏ giọng la.
Sát khí được khống chế liền biến mất, Vô Danh không nói gì, nắm lấy
bàn tay bé nhỏ của Cẩn Y Nhiên, hướng về phía hai nữ nhân chán ghét kia
mà híp mắt lại, có chút suy tư.
Tay áo Vô Danh chợt bị giật nhẹ, nghi hoặc cúi đầu nhìn Cẩn Y Nhiên,
lại thấy nhếch một bên miệng, ánh mắt đảo quanh đầy giảo hoạt, liền biết nàng lại có trò vui để làm, im lặng không nói gì.
Một lát sau, thâm âm chua chát khi nãy lại biến thành bực bội, sau đó là những tiếng hô hoán ngứa ngáy, ngay sau đó liền thấy hai thân ảnh
một hoàng một hồng vất vả biến mất ở phía xa. Vô Danh vẫn thẳng tắp
đứng, cảm nhận thân hình bên cạnh nhẹ run rẩy cùng giọng cười khúc khích khe khẽ truyền đến, khóe miệng hắn không tự chủ được giương lên.
“A…Hi Bá, ngươi làm sao vậy? Sao lại ngất xỉu?”
“Lạp Tư, máu mũi, ngươi chảy máu mũi!”
“Này, này…”
“Chuyện gì vậy? Làm sao lại..”
Thanh âm đột nhiên trở nên huyên náo đứng lên, cùng với hàng loạt
tiếng ‘bịch bịch’ của thân thể ngã xuống là tiếng ‘tỏng tỏng’ của máu
rũi rơi xuống mặt đất làm cho những tên bên cạnh thấy thế hoảng hốt
Cả đám nam sinh ngây thơ vừa vào tuổi trưởng thành, chưa từng gặp qua đại mỹ nữ như Vô Danh, lại không biết may mắn hay không may mà chứng
kiến gương mặt băng lãnh của mỹ nhân chợt tan rã, nụ cười ôn nhu ngọt
ngào lập tức knock out hàng loạt trái tim các nam thí sinh đáng thương
xung quanh.
Cẩn Y Nhiên nhịn không được mà ôm bụng cười đến cả người run rẩy lảo
đảo, chôn đầu vào cánh tay của Vô Danh để tránh làm cho các nam nhân
ngây thơ kia xấu hổ mà chết.
Vô Danh nhìn thoáng qua Cẩn Y Nhiên, có chút bất đắc dĩ, gương mặt
lại biến trở lại thành tản băng ngàn năm, lúc này tình trạng hỗn loạn
mới dần dần bình ổn xuống dưới.
Thật ra, không hẳn là vì Vô Danh mà các nam sinh bình ổn, lực sát
thương của đại mỹ nhân luôn kinh khủng, chỉ là sức mạnh an ủi của tiểu
mỹ nhân cũng không nhỏ.
Trong mắt đám nam nhân kia, hành động của Cẩn Y Nhiên vì nghẹn cười
mà giấu mặt vào tay Vô Danh thật giống như con mèo nhỏ ngượng ngùng, e
thẹn nấp sau lưng vị tỷ tỷ đại mỹ nữ kia, thật có bao nhiêu là đáng yêu, khiến các vị nam tử hán nhìn đầy sủng nịch, hạ thấp thanh âm tránh gây
kinh hoảng cho vật nhỏ kia.
Ngay khi các ánh mắt nóng bỏng thẳng hướng Vô Danh cùng Cẩn Y Nhiên, cuộc thi bắt đầu.
Các lão sư từ từ tiến đến bậc đá trên cao, hướng tất cả thí sinh trong khuông viên học viện, mỉm cười hiền lành
Mọi người liền lập tức im lặng, tạm thời di chuyển ánh mắt về phía trước.
Lão phó viện trưởng, một thân trường y bạc màu, trước ngực cài năm
ngôi sao, thầm đọc chú Khuếch Âm để các thí sinh đều có thể nghe rõ, bắt đầu diễn thuyết
…………………………….
“……Và cuộc thi chính thức bắt đầu!”
Lời nói vừa dứt, toàn học viện liền vang lên tiếng vỗ tay rào rào như sấm dậy. Lão phó viện trưởng cười đắc chí hưởng thụ chút hư vinh nho
nhỏ vì nghĩ bài diễn thuyết đã cảm động các thí sinh. Các thí sinh mừng
rơi nước mắt khi cái bài ‘ru ngủ’ của lão phó viện trưởng cuối cùng cũng kết thúc sau hơn hai canh giờ.
Cả hai bên đều thực nhiệt tình, khiến cho Cẩn Y Nhiên càng mất hình
tượng cười đến không thể đứng thẳng mà dựa cả vào người Vô Danh. Vô Danh vẫn như lúc mới đến, thẳng lưng im lặng, chú ý một chút mới có thể nhận ra hắn hơi nhích sang bên che ánh mặt trời cho Cẩn Y Nhiên, để nàng nấp trong bóng râm của hắn. Hiện giờ đã là giữa trưa a, ánh mặt trời thực
gay gắt, không tốt cho nữ hài tử!
Sau bài diễn thuyết của phó viện trưởng, các lão sư khác lần lượt
tiến lên giới thiệu bản thân, rất nhanh liền kết thúc, dường như bọn họ
cũng hiểu được ‘tính tốt’ của lão phó viện trưởng nên chỉ từ ái cười
nhìn các thí sinh đang sốt ruột chờ đợi, hoàn thành nhanh buổi khai mạc.
Tất cả thí sinh có khoảng năm ngàn người, được chia làm năm mươi tổ,
theo sự hướng dẫn của lão sư hướng dẫn tiến đến tòa tháp cao ngất không
thấy đỉnh, trước cửa tòa tháp có một cái bảng to tướng đề: “VÒNG 1”
“Các thí sinh, các ngươi cũng biết tiêu chuẩn của học viện chúng ta
rất cao, để có thể chọn lựa được những học viên ứu tú về các mặt, không
chỉ là thiên phú mà còn nhiều thứ khác mới có thể trở thành một phần
trong học viện Ma pháp Hoàng gia. Mọi người hãy nhìn bên cạnh cánh cửa”
Lão sư giám khảo một thân lam y giản dị, gương mặt hòa ái cất cao
giọng hướng dẫn cho các thí sinh. Cẩn Y Nhiên cùng Vô Danh bị tách ra
thành hai nhóm, trong lòng vẫn còn mất mác, ánh mắt theo chỉ dẫn của lão sư lơ đãng nhìn, lập tức ngốc trụ
“…Có lẽ mọi người có thể đoán được đôi phần. Mọi người cũng biết các
ma pháp sư cần ý chí kiên định để vượt qua những tháng ngày nghiên cứu,
khổ tu, nếu người ý chí không kiên định rất dễ bị ma pháp cắn trả. Các
ngươi chỉ cần theo cầu thang này leo lên tới đỉnh tức là vượt qua được
vòng một, cũng là thử thách thành công ý chí bản thân. Chúc mọi người
thành công!”
Vừa nói xong, lão sư liền không khách khí phóng Phong thuật bay đi, để lại cả đám thí sinh sắc mặt dần tái nhợt
Giỡn chơi sao? Leo cầu thang? Chưa kể đến cái cầu thang vòng xung
quanh tòa tháp cao bao nhiêu, đến đỉnh cũng không thấy được. Chỉ cần
nhìn cái cầu thang…không, phải nói là bậc đá, hoàn toàn không có tay
vịn, một bên thang đính chặt vào tường tháp, bề ngang bậc thang cũng
không phải quá hẹp, dài khoảng một thước, chỉ là…..
“Ào…ào…”
Gió lớn lắm nha!
Bậc thang cũng hơi bị..trơn trượt a!!
Cả đám không hẹn mà cùng vuốt mồ hôi lạnh, nhìn cái cầu thang cheo leo cao đến tầng mây kia.