Tông Chính Mạch Ẩn! Ôn gia! Nếu có kiếp sau nàng nhất định sẽ đem món nợ này gấp trăm gấp ngàn lần trả đủ!
Ôn Khuynh Nhan cắn môi.
“A Đại, gậy sắt đã nung xong chưa? Ta sẽ trực tiếp in dấu lên trên mặt nữ nhân này!”
Hừ! Phá hủy gương mặt này của ngươi, xem ngươi còn có thể quyến rũ Thần vương nữa hay không?
Ôn Nhu cắn chặt môi, trong mắt là sự kiên định.
A Đại cầm gậy sắt tới, Ôn Khuynh Nhan cười, Ôn Văn Hào cười, Ôn đại phu nhân cũng cười!
Ôn Nhu cười lạnh, ha!
Khói trắng trong nháy mắt bay ra từ gậy sắt được đặt trên gò má của nàng. Ôn Nhu cắn chặt răng, không phát ra một chút âm thanh nào!
Ôn Khuynh Nhan tức muốn giậm chân “Đại ca, nương! Tiện nhân này không chịu nói, làm sao bây giờ? Thần vương lấy không được bản đồ nhất định sẽ cảm thấy Ôn gia chúng ta không làm được việc!”
Lúc này, một bóng đen tiến đến, Ôn Văn Hào trong mắt chợt lóe lên tia độc ác thoáng chốc trở nên cúng kính.
“Ảnh sứ giả, Thần vương điện hạ có gì phân phó?”
Người được gọi là “Ảnh sứ giả” bộ dáng giống như không nhìn thấy cảnh tượng máu tanh trước mắt, nói.
“Vương gia có lệnh, lột da nữ nhân này!”
Chỉ có lột da nữ nhân này, bản đồ Cửu Châu mới không bị hư hại chút nào!
A! Tiếng đau đớn tê tâm liệt phế cứ như vang vọng khắp hoàng thành.
...
Mà trong phủ Thần vương lúc này, ở ngự hoa viên, một nam tử một thân bạch y trắng như tuyết ngồi trong đình viện ngắm hoa lan, lông mày đột nhiên giãn ra, giống như đang nhớ tới khoảng thời gian nào đó.
Dưới ánh mặt trời chói chang, trong lãnh cung, hắn tận mắt nhìn một đám người siết cổ mẫu phi hắn tới chết! Còn hắn thì sợ hãi ẩn mình sau lưng ngọn núi giả, không dám thở mạnh.
Mà nàng một thân bạch y nho nhỏ giống như tiên nữ hạ phàm, cười dịu dàng nhìn hắn, làm cho lòng hắn cảm thấy ấm áp “Ngươi đói bụng sao? Ta đi lấy trái cây cho ngươi nha!”
Trong nháy mắt tim hắn xẹt qua một tia sáng, từ đó trong lòng Tông Chính Mạch Ẩn hắn cất chứa một bóng dáng.
Hoa lan xinh đẹp, mùi hương như thấm vào lòng người, làm lòng hắn mơ hồ “A… Uyển…”
…
Bên cạnh cầu Nại Hà, trên mặt Ôn Nhu không có chút biểu tình gì, kiếp này bất quá chỉ là một trò lừa gạt!
Đi qua cầu Nại Hà, Mạnh Bà đưa cho nàng một chén Mạnh Bà thang ( canh Mạnh Bà đó ạ!)
“Uống nó!...”
Ôn Nhu thuận tay tiếp nhận, định một hơi uống cạn, nhưng bất chợt bị một hồng y nam tử đi đến làm đổ chén Mạnh Bà thang kia.
Hồng y nam tử ngoái đầu lại nhìn nàng một cái, trong mắt không có chút tâm tư gì. Thậm chí xảy ra chuyện như vậy cũng không làm cho hắn dừng lại cước bộ.
Ôn Nhu bật cười, “Phiền toái bà bà, lại cho ta một chén khác”
Mạnh Bà nhìn nàng thất thần hồi lâu mới mở miệng, “ Là nghiệt duyên, nghiệt duyên nha… Thôi thì ở lại đây, cùng ta đảo dược* cũng tốt…” (*đảo dược: ý ở đây là chế dược nấu canh Mạnh Bà cùng với bà bà)
…
Đau nhức…
Ôn Nhu cố hết sức mở mắt ra, từ từ đánh giá chung quanh. Mà nàng hiện tại đang nằm trên giường lớn được điêu khắc từ gỗ quý, rèm dệt từ tơ vàng, nhưng trên người nàng lại đắp chăn mền từ vải thô, ngay cả đầy tớ cũng không thèm dùng!
Ôn Nhu cố hết sức nhớ lại, nàng ở bên cạnh cầu Nại Hà, cùng Mạnh Bà đảo dược trăm năm, Mạnh Bà vì thế bà cho nàng cơ hội luân hồi chuyển thế. Nhưng vì sao nàng lại ở đây mà không phải là ở phòng sinh?
Lúc này, một tiểu nha hoàn một thân quần áo chắp vá đang bưng chậu nước đi đến, thấy Ôn Nhu đang ngồi trên giường, tay run lên làm đổ cả chậu nước.
“Tiểu…tiểu thư… Người tỉnh… Người thật sự tỉnh lại rồi…”
Tiểu nha hoàn mặc kệ chậu nước bị đổ, hướng về phía Ôn Nhu nhào tới.
“Tiểu thư, ngươi thật sự tỉnh lại rồi, thật tốt quá! Thật sự là phu nhân phù hộ, phu nhân phù hộ!”
Ôn Nhu hơi nhíu mày, từ từ di chuyển thân thể, phát hiện đầu có chút hỗn loạn như cũ.
Ở bên cạnh cầu Nại Hà nhiều năm như vậy, kiến thức nàng biết được rất nhiều, cũng học được không ít! (trăm năm, là trăm năm lận đó, đương nhiên là không ít rồi! =.=)
Có thể lý giải được tình huống đang diễn ra trước mắt của nàng được gọi là mượn xác hoàn hồn a!
“Đem gương lại đây!…”
Nếu đã mượn xác hoàn hồn, thì nàng cần phải biết chủ nhân trước kia của thân thể này lớn lên bộ dạng ra sao. Còn phải xem thử xem triều đại này là gì!
Dựa vào kinh nghiệm trăm năm ở bên cầu Nại Hà đảo dược, lật tay vì độc, chắp tay vì y, một thân độc thuật học được từ khắp mọi nơi, một tay ngân châm có thể giải bách độc trong thiên hạ. Cho nên, bất luận nàng đi tới thời không nào cũng có thể sống tốt!
Tiểu nha hoàn mặc dù không biết tiểu thư nhà mình muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời lấy ra một cái gương đồng không được trọn vẹn.
Ôn Nhu cười nhạt, xem ra chủ nhân của thân thể này trước kia bị đối xử không tốt cho lắm!
Chẳng qua khi nàng nhìn vào gương, nhịn không được tay run lên!
Tiểu nha hoàn vội vàng tiếp lấy gương đồng, đây chính là chiếc gương sót lại duy nhất để soi đó, nếu bị tiểu thư đập nát thì sau này bọn họ chỉ có thể lấy nước làm gương soi mình nha!
“Tiểu thư…”
Tiểu nha hoàn dè dặt nhìn thoáng qua Ôn Nhu, dung mạo của tiểu thư đúng là có…xấu một chút! Nhưng cũng không phải dọa chính mình sợ chứ!
Hô hấp của Ôn Nhu có phần trầm trọng. Thật lâu sau, nàng đột nhiên bắt lấy cánh tay của tiểu nha hoàn, trong mắt một mảnh lạnh nhạt.
“Nơi này là nơi nào?”
Sau đó lại nghĩ hỏi như vậy có thể nha hoàn này sẽ không hiểu nàng đang hỏi cái gì, nàng một lần nữa lên tiếng “Nơi này là triều đại nào, hoàng đế hiện giờ là ai? Nói!”
Dung mạo của thân thể này không thể nói là xinh đẹp, thậm chí trên mặt khắp nơi đều là những chấm hồng hồng, có phần xấu xí. Nhưng dù sao nàng ở địa ngục gặp qua vô số ác quỷ, há có thể bị dọa sợ dễ như vậy!
Mà nàng xúc động nguyên nhân chỉ có một, đó là gương mặt của thân thể này nàng nhận ra! Nàng đã từng gặp qua!
Chẳng lẽ sau khi nàng mượn xác hoàn hồn sống lại, vẫn ở Đông Mạch quốc?
Tiểu nha hoàn bị Ôn Nhu nắm đến đau, cũng không dám khóc lên “Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy? Nơi này là Đông Mạch quốc!” Đầu của tiểu thư không phải là bị Ngũ tiểu thư đánh cho ngốc rồi chứ?