Những cai ngục vừa mới hành hình với nữ tử không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, trong mắt không giấu được tia bối rối, nhưng lại không đoán ra được ý vị của đích đại công tử phủ Thừa tướng là gì, cúi đầu không dám nói.
Ôn Văn Hào còn đang muốn nói điều gì, thì người phụ nữ mặc áo choàng đen phía sau hắn lại giảm thấp âm lượng nói
“Văn Hào, đại sự quan trọng!”
Ôn Văn Hào khó chịu hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên tia sáng khó nắm bắt
“Còn không mau cút xuống!”
Mấy người cai ngục như được ân xá, nhanh chóng chạy ra khỏi đại lao.
Nữ tử cố gắng quơ quơ hai tay đang bị trói chặt của mình, đôi mắt nhắm nghiền, không dám mở ra.
Là mẫu thân! Người phụ nữ vừa mới lên tiếng chính là mẫu thân của nàng!
Không! Bộ dạng này của nàng làm sao có thể để cho mẫu thân thấy được!
Ôn Văn Hào nhìn thoáng qua nữ tử đang bị trói trên khung, vẻ mặt run run, hiển nhiên là bị kích động đến không thể kìm chế được, hừ! Tiện nhân kia cho rằng bọn họ tới đây để cứu nàng sao?
“Ôn Nhu, mẫu thân tới thăm ngươi đây! Ngươi còn không mau mở mắt ra!”
Ôn Văn Hào ngữ điệu lạnh băng, không có chút độ ấm nào, không giống với bộ dáng huynh trưởng của ngày xưa.
Không! Không! Cái dạng này của nàng làm sao có thể để cho bọn nhìn thấy đây?
Xấu hổ cùng giận dữ mãnh liệt làm cho nàng không chú ý tới sự khác thường của Ôn Văn Hào.
Ôn Văn Hào cười lạnh, nói “ A Đại, A Nhị, A Tam, đi! Làm cho Nhị tiểu thư mở mắt ra!”
Ôn Nhu thần sắc căng thẳng, lập tức cảm giác được có người dùng lực nắm lấy bàn tay nàng. Tiếp theo, một cây ngân châm không hề báo trước đâm vào móng tay của nàng.
“A!”
Nữ tử hét thảm một tiếng, giọng lại không giống với người bình thường, mà giống như dã thú thống khổ gào thét.
Tiếp đó, đôi mắt trong suốt của nữ tử vì đau đớn mà mở ra.
Ánh sáng trong đại lao hơi tối, làm cho nữ tử hoa mắt,nhưng lại không ý thức được trong mắt nàng tràn đầy máu tươi.
Đôi mắt từng làm cho chúng sinh điên đảo, quyến luyến, si mê cứ như vậy mà bị hủy.
Sau đó, A Đại tranh công nhìn Ôn Văn Hào “Hồi bẩm đại công tử, đôi mắt của tiện nhân kia đã mở!”
Nói xong, tay A Đại nắm chặt cằm Ôn Nhu hung hăng bóp một cái, bức nàng nhìn thẳng vào Ôn Văn Hào cùng hai nữ tử mặc áo choàng đen kia.
Ôn Văn Hào cười lạnh, khóe mắt chợt lóe lên tia khinh thường
“Ngay cả phụ thân cũng nói tiểu tiện nhân này sinh ra dung mạo rất tốt! Cho dù hiện tại huyết nhục mơ hồ nhưng vẫn rung động lòng người!”
Ôn Nhu mở to mắt, mang theo tia mờ mịt, không thể tin nổi nhìn vị đại ca cùng với mẫu thân đang đứng trước mặt nàng.
Ôn Văn Hào cười lạnh một tiếng.
“Nhị muội, khuôn mặt này của ngươi đúng thật là làm cho người ta mê luyến nha. Cho dù hiện tại chật vật như vậy, nhiễm đầy máu tươi như vậy, vẫn khó nén phong thái khuynh thành nha! Chậc chậc, thật sự đáng tiếc…! Bất quá không biết lúc Nhị muội gặp Thần vương điện hạ trong bộ dạng này không biết phải làm sao đây?”
Nghe được hai chữ “Thần vương”, khiếp sợ trong mắt nàng trong phút chốc không còn, chỉ là lồng ngực phập phồng của nàng đã bán đứng tâm tư lúc này của nàng.
Thần vương? Tông Chính Mạch Ẩn!
Ôn Văn Hào hứng thú thưởng thức bộ dáng giống như muốn nổi điên của nàng, tiến lên nắm lấy cằm nàng.
“Ngươi tại sao không mắng chửi Thần vương? Ngươi ắt hẳn phải mắng hắn thay lòng đổi dạ, có mới nới cũ mới đúng, không phải sao? A, ngươi ở đây chắc là không biết Thần vương muốn cưới Khuynh Nhan về làm vợ có phải không?”
Trong phòng tối đột nhiên vang lên tiếng cười thanh thúy, một thân hình nữ tử xinh đẹp xuất hiện sautấm áo choàng đen, một đôi mắt quyến rũ, quyến rũ người.
“Nhị muội, ngươi không tới chúc mừng cho Đại tỷ sao? A, Đại tỷ quên mất là ngươi đã bị Thần vương rút đầu lưỡi, không nói được nữa… Chậc chậc, điều này không tốt sao? Thần vương thích muội như vậy, tỷ tỷ ta còn muốn nhắc nhở muội một chút, muội cùng Thần vương chung đụng ra sao đấy!”