Người ta thường nói cuộc sống thú vị ở chỗ là ta sẽ mãi mãi không biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cũng giống như tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình sẽ nhận được điện thoại của Thiện Lục, đồng thời ngồi đàm phán ở đây với ông ta.
Nỗi thất vọng khi biết được Tiêu Điền không giúp được tôi đã bị thay thế bởi sự ngạc nhiên và nghi ngờ, tôi không biết tại sao ông ta lại phải chủ động liên lạc với mình, cũng không biết ông ta có ý gì khi nói ông ta có thể giúp được tôi, cũng không rõ mục đích cuối cùng của ông ta là gì.
"Cô Tả trông có vẻ đang rất căng thẳng." Thiện Lục mở lời đầu tiên, giọng nói nhẹ nhàng khiến tôi không biết nên trả lời thế nào cho phải, "Tôi biết mình tùy tiện gọi điện cho cô như vậy khiến cô rất khó mà tin tưởng tôi, nhưng bây giờ cơ hội đã được đưa đến tận mặt cô rồi vậy phải xem cô có biết nắm bắt hay không."
Tôi nắm chặt tay mình, không biết nên quyết định thế nào. "Ngài Thiện Lục, không biết lý do mà ngài tìm tôi là gì? Ngài nói ngài muốn giúp tôi, vậy đổi lại ngài muốn gì từ tôi?"
"Tốt lắm, bản thân tôi rất thích những người thẳng thắn như cô, nói thẳng ra, tôi thật sự là rất ghét những người mơ tưởng hão huyền." Thiện Lục cười một tiếng, "Nhưng cô Tả đây có thể yên tâm, yêu cầu của tôi chắc chắn là không quá sức cô cả."
Tôi nhíu mày, Thiện Lục trước đây là người cùng một giuộc với Nhạc Trí, quả nhiên giọng điệu nói chuyện cũng giống, đều là loại người mà tôi không muốn động vào nhất, "Quá sức hay không, hình như là phải do tôi tự mình quyết định mới đúng thưa ngài."
"Tốt lắm, rất can đảm. Nếu đã như vậy, tôi xin nói thẳng." Thiện Lục ngả lưng về phía sau một chút, nhiều năm lăn lộn trong giang hồ khiến ông bây giờ cho dù có mặc quần áo chỉnh tề lịch sự ngồi ở đây, nhưng vẫn tỏa ra khí thế khiến người ta kinh ngạc.
"Nếu tôi nhớ không nhầm, cô Tả và người phụ nữ trước kia từng định giết tôi đã gặp mặt tôi một lần, nếu vậy thì cô chắc cũng nên biết Lý Ninh là con trai của tôi. Tôi hi vọng cô Tả có thể cho nó về nhận tổ quy tông."
Tôi nhíu mày, không hiểu tại sao ông ta lại cố ý nhắc đến Lâm Tuyết, nhưng chắc chắn là không có ý tốt. "Ngài Thiện Lục, người có bản lĩnh như ngài còn không có cách đưa Lý Ninh về nhà, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm gì có cách chứ?"
"Cô Tả không cần phải khiêm tốn, thằng con của tôi trước giờ rất ngang bướng, từ nhỏ đến lớn đã không có được mấy người bạn thân, bây giờ nó lại để cho cô ở lại trong nhà nó, có thể nhận thấy nó đã hoàn toàn đón nhận cô, chỉ với điểm này, đã có thẻ thấy được địa vị của cô trong lòng nó không giống bình thường."
"Nếu dùng tấm lòng đối xử, dùng trái tim để tiếp cận. Lý Ninh cũng không phải người có ý chí sắc đá gì, đâu có khoa trương như lời ông nói, chẳng qua là do những người trước đấy không có đủ thành ý mà thôi."
Thật ra tôi vốn muốn nói do lòng muốn nhận con trai về của Thiện Lục vốn không đủ kiên định. Bản thân là một người đàn ông mà lại để cho mẹ của Lý Ninh sống khổ sở ở bên ngoài như vậy là vô tình, còn làm cha lại để con mình trưởng thành một thân một mình là vô nghĩa.
"Mồm miệng của cô thật lanh lợi, nhưng hôm nay tôi đến đây không phải để gây sự." Thiện Lục thở dài một hơi, "Nói thật với cô, thật ra tim tôi không được tốt lắm, mấy năm nay càng hay phát bệnh. Trước kia là tôi vẫn luôn lơ là đứa con này, nhưng con người càng sắp chết mới nhận ra được người nhà quan trọng đến thế nào."
Nói thì dễ nghe như vậy, nhưng cũng chỉ đơn giản là trước kia lúc không cần thì không thèm để ý, đến bây giờ khi sắp chết cần có người thân chăm sóc mới nhớ đến Lý Ninh. Tôi bĩu môi, không nói gì.
"E là cô Tả đây sẽ cho là người như tôi không có tư cách nói gì, nhưng xin cô hãy hiểu cho nguyện vọng của một người già như tôi, nếu có một ngày tôi cấp cứu ở bệnh viện, ít nhất cũng hy vọng khi mình mở mắt ra còn có một người thân bên cạnh. Nếu như biết được bên mình còn có một người đang chờ đợi, mới có thể kiên cường mà cố gắng sống tiếp. Cô nghĩ xem tôi nói có đúng không?"
"Có thể ông nói đúng." Tôi dừng một chút, "Nhưng sao ông không hiểu cho cảm nhận của một đứa trẻ trong thời kỳ phát triển mong ước có được một người cha bên người chứ? Bây giờ ông hi vọng có anh ấy ở bên cạnh, nhưng vào lúc bên cạnh anh ấy không có ai giúp đỡ, thì ông ở đâu?"
Thiện Lục sững sờ hơn nửa ngày rồi mới cười khổ một tiếng, "Tôi hiểu, những điều cô nói tôi đều hiểu. Vậy nên nếu nó không tha thứ cho tôi thì tôi cũng sẽ không trách nó. Nhưng có ai hồi trẻ chưa từng làm sai việc gì chứ? Bây giờ có nói gì cũng không thể sửa lại những tổn thương mà tôi đã gây ra cho nó, vậy nên bây giờ tôi cũng chỉ mong mình có được một cơ hội bồi thường cho nó, như vậy thì tốt cho cả tôi và nó."
Câu nói này của ông ta lại khiến quyết tâm của tôi dao động, ông ta nói không sai, tổn thương cũng ra gây ra, cho dù thế nào cũng không thể xóa bỏ được, nhưng ít nhất thì ông ta còn có thể bù đắp. Nếu cứ sống mãi trong thù hận, Lý Ninh cũng không vui vẻ gì.
Trong lòng mỗi người đều có khúc mắc riêng, chỉ có thật sự buông bỏ thì mới có thể được giải thoát. Những chuyện này tôi đều hiểu, tôi cũng từng bị người khác làm tổn thương, cũng hiểu cảm giác không cam lòng ấy, hận ý như vậy, đâu phải nói bỏ là bỏ được.
Thấy tôi bắt đầu có chút dao động, Thiện Lục tiếp tục khuyên bảo: "Tôi thật sự rất muốn đoàn tụ với con trai mình, chỉ cần nó có thể tha thứ muốn tôi làm gì cũng được. Theo như tôi được biết cô Tả đang vì chuyện của bạn trai mà phiền não đúng không? Cô yên tâm, đây đều là chuyện nhỏ, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi."
Nếu tôi nói mình không động lòng thì là nói dối, nhưng tôi vẫn cứ do dự: "Ông là người bên Nhạc Trí, tình trạng bây giờ của Nhạc Hằng e là có hơn nửa là do ông gây ra, ông muốn tôi tin ông kiểu gì?
Nghe được câu hỏi của tôi, Thiện Lục cười cười, "Vấn đề này thật ra rất đơn giản, không phải cô Tả cũng nói rồi sao, tình huống bây giờ của Nhạc Hằng tôi cũng có tham gia, muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, đương nhiên cũng không ai có thể giải quyết vấn đề này tốt hơn tôi."
"Còn về việc có thể tin tưởng tôi hay không, là vấn đề của cô Tả rồi. Giữa tôi và Nhạc Trí vốn chỉ có quan hệ quyền lợi, bây giờ hắn đã chết, việc hợp tác của chúng tôi tự nhiên cũng đứt, việc này không có gì phải giải thích."
"Dù sao cũng từng là người cùng phe, ngài Thiện Lục làm như vậy có phải là quá tuyệt tình rồi không?" Tôi hừ lạnh, "Sao tôi có thể không lo lắng trong tương lai sắp tới, đây cũng sẽ là kết cục của tôi?"
"Người sắp chết, lời nói cũng sẽ thân thiện hơn. Chuyện giữa hai chúng ta không phải là hợp tác, lại càng không phải giao dịch, mà chỉ là Thiện tôi đây nhờ cô Tả giúp đỡ. Còn những chuyện xảy ra sau đó, coi như là quà cảm ơn của tôi cho cô."
Tôi cũng không phải là thánh nhân gì, đến lúc này thì cán cân trong lòng tôi đã hoàn toàn nghiêng về bên này. Tôi cắn răng quyết định trước tiên phải hỏi rõ mọi chuyện: "Con người tôi đây trước tiểu nhân sau là quân tử, nếu ngài Thiện Lục đã có ý này, vậy xin hãy nói rõ, ông muốn tôi giúp ông thế nào, ông có khả năng gì có thể giúp được tôi?"
"Người trẻ tuổi quả nhiên là thẳng thắn trực tiếp, nếu đã vậy, tôi cũng không giấu giếm nữa. CHuyện cô phải làm rất đơn giản, nói trắng ra là thuyết phục Lý Ninh nhận tôi, khuyên nó về thăm nhà nhiều một chút, cho dù nó không gọi tôi là cha cũng được."
"Còn chuyện tôi có thể giúp cô, không chỉ giúp Nhạc Hằng thoát tội, mà còn có thể giúp tra ra mối của án giết người này." Ngược lại với vẻ mặt chán nản vừa rồi, nụ cười tự tin quay trở lại trên mặt Thiện Lục, "Cô Tả có hứng thú muốn nghe tôi giải thích không?"
Dáng vẻ Thiện Lục bây giờ quả thật khiến người ta lóa mắt, còn khiến cho tôi có loại xúc động cảm thán quả nhiên là cha của Lý Ninh. Tôi không tự chủ được mà gật đầu trong lòng lại mắng bản thân mình không có tiền đồ.
"Cô Tả bị cho là hung thủ giết người, tất cả là vì hôm đó chỉ có một mình cô ở hiện trường. Hơn nữa cô còn có động cơ giết người. Vậy nếu tôi có thể chứng minh người cảnh sát gọi Lý Ninh đi là gián điệp thì không phải tất cả đều được giải quyết rồi sao?"