Vực Sâu Ham Muốn

Chương 411: Bỏ sót điều gì?




Cho dù không ngủ được tôi cũng không dám mở mắt, sợ rằng mình mở mắt rồi sẽ thức trắng tới hừng đông. Không dễ gì mới có chút buồn ngủ, tôi mơ mơ màng màng ngủ được hai tiếng đồng hồ lại thức dậy.

Nhìn thử đồng vào hồ báo thức, tôi cảm thấy đầu óc thật hỗn loạn, giấc ngủ không đủ khiến cả cơ thể tôi không thoải mái. Giờ không có chuyện gì quan trọng hơn việc cứu Nhạc Hằng, nếu tôi đã hạ quyết tâm đi tìm Tiểu Trương, vậy phải thể hiện được trạng thái tốt nhất.

Mặc cho Vàng Son có thay đổi ông chủ cũng không thay đổi phạm vi buôn bán, dù sao danh tiếng của nó ở bên ngoài đã nhiều năm như vậy, không cần thiết phải đổi mới hoàn toàn làm lãng phí người và của. Hôm qua, thám tử cũng không nhắc tới việc bọn họ thay đổi nghiệp vụ, vậy là nói rõ nó không thay đổi điều gì ngoài ông chủ.

Trong trí nhớ của tôi, Vàng Son tới buổi chiều mới mở cửa, công việc làm ăn căn bản tập trung vào buổi tối. Lâu như vậy rồi tôi chưa được nghỉ ngơi tử tế, cắn chặt răng, dứt khoát cho mình một ngày nghỉ, cùng lắm thì ngày mai vất vả một chút bù cho hôm nay rảnh rang.

Tôi kéo chăn lên tiếp tục ngủ, trong lúc đó dường như Lý Ninh tới phòng tôi thăm một lần, thấy tôi vẫn đang ngủ, hắn ta bèn rời đi nhẹ nhàng. Tôi mở mắt nhìn cửa phòng được đóng lại lần nữa, nhẹ thở dài một hơi.

Trong khoảng thời gian này tôi làm việc liều mạng, trên thực tế cũng khiến mấy người bạn ấy lo lắng, bọn họ vắt hết óc suy nghĩ làm sao để tôi nghỉ ngơi nhiều một chút, tôi đều biết rõ. Thôi, nghỉ ngơi cho tử tế vậy, không nghĩ gì nữa hết.

Giấc ngủ lần này rất thoải mái, đợi tới khi tôi dậy đã hơn sáu giờ, sắc trời cũng sắp phủ đen hết mọi cảnh vật. Lúc mới tỉnh lại, tôi còn hơi hoảng sợ, tưởng rằng mình đã ngủ thẳng tới nửa đêm.

Rời giường thay một bộ quần áo ra ngoài đơn giản, tôi cầm túi bước khỏi cửa. Ngẫm nghĩ, tôi vẫn quyết định tới ngân hàng gần đó rút 70 triệu tiền mặt để vào trong túi sau đó mới đi tới điểm đến ban đầu.

Trước đây, tôi tới nơi này là để tìm Lâm Tuyết. Giờ cảnh còn người mất, tôi còn chưa kịp sầu não thì đã dò xét xung quanh, thấy không có ai thì lén mò vào phòng theo dõi.

Quả nhiên tên Tiểu Trương này còn đang ăn bơ làm biếng ngủ gà ngủ gật. Tôi bước lên vỗ võ bả vai anh ta, thế mà lại dọa anh ta một trận, phỏng chừng anh ta tưởng cấp trên tới. Anh ta nghiêm túc ngồi rất đàng hoàng nhìn màn hình theo dõi một lúc, không nghe thấy động tĩnh mới quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi.

"Cô là ai? Ai cho phép cô tùy tiện vào đây?" Tiểu Trương là tên cáo già, thái độ tất nhiên không khách sáo, hơn nữa vừa xong còn bị xấu mặt nên giọng điệu càng ác liệt, "Nhưng mà nhìn rất quen mắt, không phải là cô gái trước đây trong quán chứ?"

Thấy anh ta đã lộ vẻ tươi cười bỉ ổi, tôi hừ lạnh một tiếng, lập tức lấy ba trăm nghìn trong túi ra đặt lên bàn, "Tôi ấy hả, tới để tặng anh tiền. Anh làm việc ở đây lương cũng không cao nhỉ, chỉ cần anh trả lời tôi mấy câu hỏi, thì ba trăm nghìn này sẽ là của anh."

Trước khi tới đây, tôi đã cất riêng 70 triệu mới rút ra thật cẩn thận, trong túi căn bản chỉ còn mấy triệu, đại khái đủ dùng cho một khoảng thời gian.

Không phải tôi chưa từng nghĩ tới việc trực tiếp dùng 70 triệu để anh ta nói ra người sai khiến phía sau, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại lo lắng tên này thấy tiền mờ mặt, lừa tôi cầm tiền rồi chạy thẳng, tôi biết đi đâu tìm anh ta.

Dù sao anh ta cũng là hạng người ham cái lợi trước mắt, cứ từ từ, thêm từng chút từng chút. Dù sao cũng là anh ta được lợi, nếu anh ta thức thời thì nên biết làm thế nào.

Quả nhiên, Tiểu Trương lập tức vui vẻ ra mặt, anh ta như sợ tôi hối hận nên vội cướp lấy tiền, còn giơ lên chỗ ánh sáng soi dấu ấn, lúc này mới đút vào trong túi, "Được, đừng nói vài chuyện, chỉ cần cô đưa tiền, muốn Tiểu Trương tôi hầu cô cũng được."

"Anh thật không tự mình biết mình. Anh hầu, sợ là còn chưa đủ tư cách." Tôi cũng không nói lời khách sáo gì với anh ta nữa, "Tôi hỏi anh, hơn một tháng trước, anh nhìn thấy Nhạc Hằng uống rượu ở luống hoa trước cửa có đúng không?"

"Đúng vậy, sao cô lại biết?" Tiểu Trương ngây ra một lúc, "Ồ, cô với ông chú lúc trước là cùng một hội à? Cũng không đúng, nếu cùng một hội thì sao phải hỏi lại lần nữa, vậy các cô là kẻ thù rồi?"

"Tự lo cho mình đi, đừng có hỏi nhiều." Tôi hung dữ liếc nhìn anh ta. Đối với kẻ vô lại kiểu này tôi đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn, nếu không vì anh ta là nhân chứng tận mắt trông thấy duy nhất, tôi hoàn toàn không muốn lãng phí với gian với anh ta.

"Được rồi, cô là bà chủ lớn, cô nói đúng hết." Tiểu Trương lập tức trợn trừng mắt trước mặt tôi, ra vẻ trào phúng, "Cô còn chuyện gì thì hỏi mau, hỏi xong tôi còn có việc đó."

"Anh thì có việc gì, chẳng qua là lén lười biếng ngủ gà ngủ gật." Lấy tiền rồi bắt đầu làm dáng, tôi cũng không nể mặt, lập tức vạch trần anh ta, "Người khác đều không biết, sao chỉ có duy nhất một mình anh nhìn thấy? Anh có nói dối không, hoặc là bỏ xót mất chuyện gì?"

"Người khác không phải là không biết, mà là không dám nói rằng mình biết. Bọn họ ấy mà, đừng thấy lúc bình thường đi quyến rũ đàn ông thì cô sau mạnh bạo hơn cô trước. Nhạc Hằng kia là ông chủ ngày trước của chúng tôi, bọn họ cả đám hận không thể nói rằng không quen biết hắn ấy chứ."

"Vậy vì sao anh lại lên tiếng." Tôi có vẻ đăm chiêu, tên đàn ông này tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn nói cho tôi biết tin anh ta không phải nhân chứng tận mắt thấy duy nhất, nếu tôi lập tức đổi một người khác để hỏi, anh ta sẽ thiệt hại không ít tiền.

"Bởi vì Tiểu Trương tôi có tình có nghĩa ấy mà." Dừng một chút, thấy tôi vẫn trừng mắt nhìn anh ta, Tiểu Trương đành phải nuốt một ngụm nước bọt, cười cười mang chút lấy lòng, "Thêm nữa tài chính của tôi gần đây có chút kẹt, vừa hay ông chú kia cho tôi 600 nghìn, thế là tôi nói."

Tên này vừa nhìn đã thấy là kẻ hút thuốc uống rượu đánh bạc không sót thứ nào, đâu chỉ gần đây thiếu tiền, sợ là chẳng có lúc nào không thiếu. Tôi cười lạnh một tiếng nhưng cũng không vạch trần anh ta, lấy từ trong túi ra 300 nghìn giữ ở tay.

"Quả nhiên có tình có nghĩa. Ba trăm nghìn này, anh cầm lấy đi mua mấy món đồ ăn tự khen thưởng mình đi." Tôi cố ý dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, "Nhưng mà, tôi muốn anh kể lại một lần cho tôi tình huống cụ thể, đầy đủ hoàn chỉnh."

"Có cái gì để nói chứ, đến đến đi đi không phải chỉ mấy câu đó sao. Ngày hôm đó tôi tới muộn, nhìn thấy Nhạc Hằng ngồi ở bồn hoa, theo bản năng muốn bỏ chạy. Sau lại nghĩ anh ta đã không phải ông chủ nữa rồi còn sợ anh ta làm gì được tôi nữa, thế là trực tiếp đi vào. Lúc đi qua trước mặt anh ta thì thấy bên cạnh anh ta có mấy lon bia.

Tiểu Trương nói xong thì bắt đầu vội vàng cướp lấy tiền trong tay tôi, tôi cũng không làm khó gì anh ta, im lặng nhìn anh ta một lúc, "Chúng tôi sẽ nghĩ cách lật án cho Nhạc Hằng. Tôi cho anh 7 triệu, anh lên tòa làm chứng cho anh ấy."

"Lên tòa làm chứng? Đùa cái gì vậy, thế chẳng phải tất cả mọi người đều biết tôi đi muộn à?" Tiểu Trương cười nhạo một tiếng, "Tôi nói chứ, cô và ông chú kia thật ăn ý, hỏi chuyện giống y chang nhau, tôi thấy hai người đừng làm kẻ thù nữa, làm người yêu nhau đi."

"17 triệu." Tôi cũng không tranh luận với anh ta, vốn tôi cũng không nghĩ 7 triệu có thể mua chuộc được kẻ hám tiền bạc này. Chỉ là vì phòng ngừa anh ta nâng giá cao, nếu tôi mở miệng đã nói 70 triệu, anh ta nhất định sẽ cảm thấy giá có thể cao hơn, sẽ nâng giá thêm nữa.

Ham muốn của loại người này không bao giờ là đủ, lại nhát như chuột, chỉ nghĩ tới việc không làm mà hưởng, chỉ cần phải nỗ lực một chút là họ thấy sợ rồi. Đối với loại người này, tôi vẫn luôn tránh xa, hôm nay vì lật lại bản án cũng chỉ có thể đi bước cờ này.