Vực Sâu Ham Muốn

Chương 372: Máu người chỉ có chừng đó thôi




“Muốn giúp anh theo đuổi được tôi, cô ta liền có thể ở bên Nhạc Hằng đúng không?” Tôi thản nhiên nói, cười khổ một tiếng: “Đàn anh, từ khi nào bắt đầu, anh cũng tin vào những lời đó thế?”

Hà Huy theo đuổi con gái mà còn cần chị họ của mình giúp đỡ sao? Hà Huy kiêu ngạo không ai bì nổi đâu mất rồi? Tại sao lại để lộ tư thái hèn mọn như vậy? Đây không phải là anh mà!

“Xin lỗi Tiêu Ân. Thật sự… Xin lỗi em.” Giọng Hà Huy lại có chút nghẹn ngào: “Đều tại anh, đều tại anh… Nếu khi đó anh phản kháng một chút thì tốt rồi. Anh…”

“Tại sao anh lại tự trách mình như vậy? Tôi đâu có ý muốn trách anh đâu. Ngược lại, anh là ân nhân cứu mạng của tôi cơ. Nếu không có anh thì cho dù tôi có khát khao được sống đến mấy cũng không thắng được máu chảy thành sông đâu.”

Máu người chỉ có chừng đó thôi. Chảy hết rồi sẽ thành thây khô. Nếu chờ tới khi tôi chết ráo rồi họ mới tìm tới, thì dù tôi có chín cái mạng cũng không cứu được.

Hà Huy có lỗi, lỗi của anh ta là thân là bạn bè, biết rõ người thân sắp hạ độc thủ với tôi mà không chỉ không ngăn cản, còn không báo cho tôi biết để chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước.

Nhưng anh ta cũng có ơn với tôi. Anh ta đã cứu tôi, đây là sự thật không thể thay đổi được. Bất kể rằng nếu anh ta đến sớm thì có lẽ tôi sẽ không bị thương vân vân… Ít nhất anh ta vẫn đến đó.

Cho dù anh ta không đến thì ai lại có thể nói gì được? Tôi và anh ta lại không có quan hệ đặc thù gì. Bạn trai chân chính của tôi, Nhạc Hằng lúc này còn đang ở nước ngoài chưa từng trở về, huống chi người trước mắt này chỉ là bạn trai cũ mà thôi.

Cho dù khi đó anh ta tiến lên chém tôi thêm một nhát thì tôi cũng cảm thấy đó là chuyện bình thường. Huống chi nhìn anh ta bây giờ, tôi cũng thấy không thoải mái, cứ cảm thấy mình thua thiệt anh ta cái gì đó.

Nhưng dù là thế, chuyện nên hỏi thì tôi vẫn phải hỏi cho ra nhẽ: “Nếu anh thật sự cảm thấy áy náy thì hãy nói cho tôi biết tất cả những gì anh đã giấu tôi đi.”

Hà Huy ngẩn người, suy nghĩ một lát, cuối cùng chần chờ gật đầu.

“Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều nói gia cảnh của anh rất tốt, nhưng nào biết nhà anh cũng chỉ là công ty con của tập đoàn Hà Thị mà thôi. Thoạt nhìn anh và chị họ có quan hệ rất tốt, nhưng thật ra từ nhỏ anh đã phải nhường cho chị ấy mọi thứ, dỗ dành chị ấy đủ điều.”

Hà Huy nói rồi thở dài một hơi: “Chỉ bằng một câu nói của chị ấy thôi, ba mẹ anh liền đưa anh vào quân doanh để huấn luyện. Em có thể tưởng tượng ra một đứa bé mười mấy tuổi, vốn nên hưởng thụ niềm vui trong kỳ nghỉ, cuối cùng lại bị đưa đi huấn luyện bí mật, mỗi ngày đều sống chung với súng ống và bia ngắm không?”

“Lúc đó anh còn nhỏ, giơ súng lục lâu thì hôm sau cả cánh tay đều đau nhức, luôn khóc kêu không chịu luyện tập. Nhưng huấn luyện viên mà ba mẹ mời đến lại đanh mặt nói với anh rằng nếu anh không luyện thì ông ta sẽ đánh lòng bàn tay anh bằng khẩu súng lục đó.”

“Có phải em rất khó hiểu tại sao lại là lòng bàn tay không? Bởi vì chỗ đó rất đau. Nhưng sau khi làm phẫu thuật lấy đạn ra thì sẽ không để lại di chứng. Tuy rằng sau này anh ngoan ngoãn tiếp tục huấn luyện, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không tin.”

“Mãi tới sau này, trẻ con ở đó càng ngày càng nhiều. Phương châm giáo dục của ông ta chính là nói với mọi người rằng nếu đã dùng súng ống rồi, vậy thì tốt nhất là bắn một phát trúng đầu, nhất định không thể cho đối phương bất cứ khả năng sống sót nào.”

“Sau này bọn anh bắt đầu dùng vật sống làm bia ngắm. Một đứa trẻ không nghe theo lời ông ta, mỗi lần đều nhắm vào chân của động vậy, vậy thì vừa có thể bắn trúng bia ngắm lại vừa không nguy hiểm tới tính mạng của chúng. Thật ra thì cậu ta là người có thiên bẩm nhất trong đám bọn anh, nhưng huấn luyện viên lại cứ dùng cách giáo dục của ông ta, một phát bắn trúng đầu đứa trẻ đó ngay trước mặt bọn anh.”

“Đứa trẻ đó trông cùng lắm là mười một mười hai tuổi thôi, vóc dáng không cao. Lúc bị bắn trúng, máu đều không văng trúng mặt huấn luyện viên. Nhưng từ đó trở đi, bọn anh đều hiểu được ông ta chính là ác ma thật sự.”

“Đợi đến khi kỳ nghỉ kết thúc, lúc về đến nhà, hai tay anh đều là vết chai. Nhưng chị ta nói một câu xấu quá, ba mẹ anh lại kéo anh đến thẩm mỹ viện dùng laser để xóa bỏ. Anh quá nhỏ tuổi nên ngay cả bác sĩ cũng không đề nghị anh làm, nhưng họ vẫn muốn anh phải làm.”

“Buồn cười không? Gia đình của anh quả thực giống hệt một con chó của Hà Thị vậy. Nhưng người ngoài lại rất hâm mộ, cảm thấy có thể làm họ hàng với Hà Thị là số hưởng tu ba đời mới được, nói anh sinh ra trong gia đình như vậy chính là con ông cháu cha.”

“Anh thất bại, họ sẽ nói anh làm họ mất mặt. Anh thành công, họ lại cho rằng con cháu nhà họ Hà vốn nên như vậy. Từ nhỏ tới lớn anh đều lấy chị họ làm trung tâm. Mãi đến sau này, đã biến thành một thói quen.”

“Hôn nhân lại càng là thế. Chỉ vì chị ta nói một câu, anh thậm chí còn chưa từng thấy mặt bao giờ mà đã bị cha mẹ báo thời gian kết hôn rồi. Hơn nữa còn cứng nhắc theo kiểu ngày mấy tháng mấy, con nhất định phải xuất hiện ở chỗ nào để kết hôn với ai. Anh hoàn toàn không dám có ý nghĩ phản kháng lại họ.”

“Anh cũng đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy. Đối tượng kết hôn của anh nhất định là cô gái mà họ vừa ý, có thể mang ích lợi tới cho dòng họ. Cho nên những năm gần đây, đúng là anh từng có rất nhiều bạn gái, người trong nhà cũng biết cả, anh chẳng qua là chơi đùa mà thôi.”

“Dù sao thì anh không thể tự quyết định người mà mình sẽ kết hôn, chẳng lẽ trong giai đoạn này, anh lại không thể tự làm chủ được hay sao? Mãi cho tới khi anh gặp được em, Tiêu Ân, đây là lần đầu tiên, anh công khai chống lại mệnh lệnh của chị họ.”

“Có lẽ trong mắt em, anh là kẻ bất cần đời, anh thay bồ như thay áo. Nhưng mà Tả Tiêu Ân à, ít nhất anh là thật lòng với em.”

Tôi nhắm mắt lại, im lặng nghe Hà Huy nói xong. Thật ra thì dưới biểu cảm bình tĩnh này, không ai biết trong lòng tôi dao động như thế nào. Tôi không thể ngờ được rằng quá khứ của Hà Huy lại từng khủng khiếp như thế.

Nhạc Hằng cũng vậy, Lý Ninh cũng thế, bây giờ Hà Huy cũng vậy. Chẳng lẽ đằng sau ánh hào quang của trẻ con trong giới thượng lưu đều là thơ ấu bất hạnh như vậy sao?

Tôi không biết Hà Huy nói thật hay giả, nhưng tôi biết anh ta kể lại với đầy tình cảm. Chỉ có câu chuyện chứa đựng tình cảm như thế mới sẽ xúc động lòng người đến vậy.

Nhưng thế thì đã sao? Tôi rất cảm động, nhưng tôi không làm được gì cả. Tôi và anh ta đã kết thúc rồi. Anh ta có hôn nhân của anh ta, tôi cũng có bạn trai của tôi.

Bất kể lúc trước anh ta đã kết hôn như thế nào cũng được. Ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cháo rồi, anh ta còn có thể làm gì được nữa đây? Dù anh ta có không cam lòng đến mấy thì cũng chỉ trách lúc trước anh ta không dũng cảm đứng ra từ chối cuộc hôn nhân này mà thôi.

truyện được up trên app mê tình truyện

“Đàn anh, rất xin lỗi vì đã khiến anh nhớ tới chuyện cũ đau buồn đó.” Tôi thở dài một hơi: “Nhưng tôi mong anh hiểu rằng, giữa chúng ta đã không còn khả năng nào nữa. Anh đừng lãng phí thời gian vì tôi, tôi không thể cho anh thứ gì được đâu.”

“Anh hiểu. Anh chưa bao giờ mong rằng em sẽ đáp trả lại anh thứ gì. Anh chỉ muốn đối xử tốt với em một cách đơn giản thôi, vậy mà cũng không được sao?” Hà Huy cười khổ: “Thật ra anh đã hiểu được từ lâu rồi. Ánh mắt em nhìn anh, đã không còn giống như trước kia nữa.”

Thật sao? Không còn giống nữa sao? Chắc là thế. Ánh mắt yêu thương thời ngây thơ sẽ không xuất hiện trên người tôi nữa. Tả Tiêu Ân bây giờ, cho dù có yêu sâu sắc đến mấy thì cũng sẽ không còn ánh mắt đó nữa đâu.

Hà Huy cho tôi một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, đây là sự thật không thể bàn cãi. Nhưng nói cho cùng, chúng tôi không hợp với nhau. Có lẽ tôi và Nhạc Hằng cũng không hợp, nhưng ít nhất bấy giờ tôi vẫn muốn cố gắng cùng anh đi đến cuối con đường.

�����������