*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếc rằng tôi đánh giá cao sự tàn nhẫn cùng với sức lực của mình. Đâm một nhát này, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của xương sống, nhưng lại không thể đâm thủng nó.
Tôi nghe thấy đối phương kêu một tiếng thảm thiết, nhất thời ném Nhạc Trí xuống đất, xoay người lại hét về phía tôi một cách giận dữ: “Con điếm thối tha! Không ngờ mày cũng có tí năng lực đấy! Sớm biết vậy hôm qua tao nên giết chết mày rồi lại rời đi! Uyên Uyên nói đúng, mày đúng là đồ nham hiểm xảo trá.”
tải app mê tình truyện để đọc truyện
Tôi cười lạnh một tiếng. Đến nước này rồi, tôi thậm chí không hơi đâu mà sợ hãi nữa, cũng không tốn nước bọt với anh ta, xông lên lại đâm một nhát vào bụng anh ta: “Như nhau cả thôi. Mày biết mày thua ở đâu không? Mày hiếu thắng quá mức, nhất định đòi thưởng thức dáng vẻ vùng vẫy một cách vô nghĩa của người khác, lại tự dưng cho người khác cơ hội để tránh thoát.”
Đúng vậy. Chiến thuật đánh lén sau lưng của tôi bây giờ cùng với việc anh ta bỏ thuốc tôi đều là hạ độc thủ sau lưng, không ai là cao thượng hơn ai cả. Mà vấn đề lớn nhất của anh ta chính là quá thích nói nhiều để hù dọa đối phương.
Anh ta muốn nhìn thấy đối phương lộ vẻ sợ hãi, tốt nhất là sợ tới mức nước mắt nước mũi tè le van nài xin tha mới được. Như vậy mới có thể thỏa mãn tâm hồn trống trải của anh ta. Chính vì thế nên tôi mới ung dung như không, bất kể trong lòng sợ hãi đến mấy thì mặt ngoài cũng không lộ ra chút nào, mới có được cơ hội bây giờ.
Nhưng tôi cũng đã đánh giá mình quá cao. Dù gì đối phương cũng là đàn ông, mà tôi thì do một ngày một đêm không ngủ không ăn, sức lực đã không còn mấy, con dao còn cùn, sao có thể khiến anh ta gục ngã chỉ trong một chiêu được.
Tuy rằng trước người sau người đều bị đâm một nhát, khiến anh ta đau tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng anh ta vẫn có thể chịu đựng được.
Anh ta cầm lấy bàn tay tôi đâm vào bụng mình. Tôi thầm nghĩ không ổn rồi, mau chóng muốn rút tay lại chạy trốn. Nhưng sức lực của anh ta lại rất lớn, tôi hoàn toàn không thể rút tay lại được. Tôi thấy anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu cảm ác độc đến mức rợn người: “Mày nói không sai, vấn đề của tao chính là lải nhải quá nhiều trước khi giết người. Để cảm ơn mày, tao cũng nói cho mày biết, vấn đề của mày chính là lúc giết người mày chưa đủ nhẫn tâm.”
Nói rồi anh ta rút con dao cắm trong bụng ra, trước khi tôi phản ứng lại, phần ngực bỗng đau nhói. Con dao làm bạn với tôi suốt đêm qua giờ đang cắm ở ngực trái của tôi.
“Nếu muốn đâm thì chỗ trái tim là trí mạng nhất.” Anh ta cười càn rỡ: “Chúng ta so bì xem, mày tin không? Đến cuối cùng, mày sẽ tắt thở trước tao đấy.”
Cơn đau lan tràn khắp hệ thần kinh của tôi. Tôi cảm thấy thân thể dần trở nên mềm nhũn.
Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, tôi lại không còn sợ hãi nữa mà chỉ cười lạnh một tiếng: “Không sao, từ khi tao dự định ra tay thì đã chuẩn bị tinh thần là sẽ chết chùm với mày rồi.”
Đương nhiên là tôi sợ rồi. Cho dù có chuẩn bị sẵn sàng thì đã sao? Nỗi sợ hãi khi cái chết kéo tới vẫn khiến tôi cảm thấy buồn bã khôn cùng. Nhưng tôi biết anh ta muốn gì. Cho dù là chết, tôi cũng sẽ không như anh ta muốn đâu.
Có lẽ Tiền Xinh nói đúng. Con người Tả Tiêu Ân kiêu hãnh đến tận xương tủy. Lòng kiêu hãnh của tôi yêu cầu tôi cho dù có chết cũng phải chết có tôn nghiêm, không thể bị bọn tiểu nhân dìm xuống được.
Gã đàn ông cũng cười lạnh một tiếng, rút dao ra. Cơn đau lại kéo tới khiến tôi hét lớn một tiếng, máu bắn lên ngực anh ta. Tôi thấy anh ta giơ tay lên, dường như muốn lại cho tôi thêm một nhát nữa.
Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi kết cục của mình, nhưng lại nghe thấy một tiếng súng vang lên. Tôi mở mắt ra, thấy giữa hai hàng lông mày của anh ta xuất hiện một lỗ thủng, còn có ánh mắt khó tin lại chứa không cam lòng.
Tôi sửng sốt một lát, phản xạ lùi lại một bước. Anh ta gục ngã bên chân tôi. Tôi thấy trên trán anh ta có một lỗ thủng rõ ràng, máu đang trào ra bên ngoài.
Anh ta vẫn nói sai rồi. So với trái tim thì một phát trúng đầu mới là cách giết người ngay lập tức. Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Hà Huy vừa cất súng đi rồi sốt ruột chạy tới đỡ lấy tôi.
“Tiêu Ân em phải chịu đựng, anh đưa em đi bệnh viện ngay bây giờ đây. Em nhất định phải chịu đựng…”
Hình như tôi thấy Nhạc Trí đang nằm trên mặt đất mở mắt ra, nói với Hà Huy một câu “Anh đến quá muộn.” Hà Huy ôm chặt lấy tôi, toàn thân run rẩy, không đáp lại lời cậu ta.
Đầu óc tôi càng ngày càng choáng váng, tầm mắt trở nên mơ hồ, thân thể như đang lún xuống trong đầm lầy vậy. Hình như bên dưới có thứ gì đó đang kéo tôi, muốn tôi xuống dưới đoàn tụ với họ. Đây chính là sức hút của Trái Đất à? Hay đó là hắc bạch vô thường?
Tôi biết, thần chết càng ngày càng đến gần tôi. Điều tôi tiếc nuối nhất là trước khi chết, tình yêu tình bạn tình thân đều không ở bên cạnh. Nhạc Hằng, tôi sắp chết rồi, anh đang ở đâu? Anh còn đang tìm cơ hội để cứu cô ta nhỉ. Nhưng anh có biết tôi sắp chết rồi không?
Ba mẹ, con sắp chết rồi. Con gái bất hiếu, lớn nhường này mà chưa từng khiến ba mẹ mở mày mở mặt được một lần. Hình như con chỉ biết khiến ba mẹ mất mặt thôi, không nghe khuyên bảo, nhất định đòi gả cho một thằng tồi, làm hại nhà mình gặp bao nhiêu bất hạnh.
Nhất định cho rằng mình tìm được chân tình, cuối cùng còn không phải rơi vào kết cục ly hôn, làm mẹ mất hết cả mặt. Hôm nay con sắp đi rồi. Khổ cho ba mẹ sinh con nuôi con, cho dù không mong con dưỡng lão, cuối cùng ngay cả người chăm sóc lúc tuổi già cũng không có.
Nếu tôi không phải là con gái một thì tốt biết mấy. Vậy thì sau khi tôi chết rồi sẽ có người làm bạn chăm sóc cho họ, họ cũng sẽ không đau buồn quá mức.
Lý Ninh, tôi sắp chết rồi. Trước khi chết, tôi giúp anh việc lớn như vậy, anh nhất định phải nhớ rõ ân tình của tôi đấy nhé. Nợ tôi đều phải trả. Anh hãy chăm sóc chị La, cho chị ấy hạnh phúc lớn nhất thay tôi đi, coi như là trả ơn cho tôi.
Lâm Tuyết… Em sắp chết rồi… Chị có biết rằng, mọi thù hận lúc trước, đều không quan trọng bằng việc sống sót không…
Nhạc Hằng… Tôi… Chúc anh hạnh phúc… Hạnh phúc với Hà Uyên Uyên. Chẳng qua không biết, sau này anh hạnh phúc rồi, có còn nhớ tôi nữa không?
Lúc tỉnh lại, tôi nhìn thấy trần nhà trắng tinh. Trong khoảnh khắc, đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ, cuối cùng cũng sống sót rồi.
“Cô tỉnh rồi à?” Bên cạnh truyền tới một giọng nói khàn khàn mang theo vui sướng. Tôi sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, không ngờ là Lý Ninh. Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, còn tưởng tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, dù gì thì Nhạc Hằng cũng nên ở bên cạnh tôi mới đúng.
Lý Ninh ngồi bên giường tôi, ánh mắt đầy tơ máu, quầng thâm mắt đen ngòm cùng với râu còn chưa cạo, vừa thấy đã biết là lâu lắm rồi chưa nghỉ ngơi.
Tôi không nói gì. Lý Ninh cười, nhìn tôi khẽ nói: “Cô sống dai thật đấy. Bác sĩ nói nhát dao rất sâu, lưỡi dao còn có vi khuẩn, vết thương bị nhiễm trùng. May mà khát vọng sống của cô rất mạnh, thế mà vẫn tỉnh lại được.”
�����