Vực Sâu Ham Muốn

Chương 363: Bàn bạc kỹ hơn




Lý Ninh ngây ra một lúc: “Cô nói cũng rất có khả năng. Lúc trước tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này. Xem ra chúng ta còn phải bàn bạc kỹ hơn, bắt được nhược điểm rồi mới nói cho anh ta biết chân tướng việc này, khiến anh ta không thể không tin chúng ta.”

“Tin một người là không cần lý do. Hoặc lỡ như Nhạc Hằng còn mang ơn anh ta đã làm bạn bên mình nhiều năm qua, cho rằng chúng ta làm bằng chứng giả thì sao?”

“Sao cô lo nghĩ nhiều thứ thế? Nhạc Hằng có phải là cô đâu. Anh ta là người có thể làm việc lớn, không có chuyện suy nghĩ vớ vẩn như cô đâu. Anh ta có thể biết rõ ai đúng ai sai.”

Lý Ninh bỗng dừng một chút, híp mắt nhìn chằm chằm vào tôi: “Sao trông như thể cô không muốn cho Nhạc Hằng biết chuyện này vậy? Rốt cuộc là cô ngoan cố hay là tại chột dạ thế hả?”

“Tôi có gì đâu mà phải chột dạ? Anh cũng biết tôi có xích mích với gã bác sĩ đó mà. Anh giết anh ta cũng chỉ có lợi cho tôi mà thôi. Đứng từ phía tôi mà nói thì tôi đương nhiên là hy vọng anh có thể giải quyết được anh ta rồi.”

Ánh mắt Lý Ninh vẫn tràn đầy nghi ngờ. Tôi lúng túng sờ mũi: “Được rồi, đúng là tôi có chút ý đồ thật. Người anh em chung sống với mình nhiều năm lại muốn lấy mạng của mình, Nhạc Hằng sẽ trở nên càng lạnh lùng vô tình. Nếu tính cách của anh ấy thay đổi, vậy thì bạn gái của anh ấy là tôi đây sao có thể tránh thoát được đây? Cuối cùng thì người chịu khổ vẫn là tôi.”

Lý Ninh cười khẩy một tiếng, rất khinh thường lời nói của tôi: “Tả Tiêu Ân, cô trở nên yếu đuối như vậy từ khi nào thế? Cho dù cô không tin vào tình cảm giữa cô và anh ta, thì chỉ cần Nhạc Hằng thay đổi, cô cứ chia tay với anh ta là được thôi. Cô còn sợ anh ta làm gì cô nữa sao?”

Thôi, trông dáng vẻ của Lý Ninh, tôi đã hiểu nói thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Tôi thở dài một hơi: “Anh nói xem, mẹ Nhạc Trí sắp xếp tên mặt đơ kia vào bên cạnh Nhạc Hằng rốt cuộc là có nhiệm vụ gì đây?”

Lý Ninh bĩu môi, giọng điệu khinh miệt: “Thiện Lục không nói quá nhiều cho tôi biết. Hình như gã đó vốn dĩ được mẹ Nhạc Trí nhận nuôi, sau này thấy có vẻ Nhạc Hằng là kẻ gây họa nên bảo thằng oắt đó tiếp cận Nhạc Hằng để đền đáp cho bà ta. Hình như khi đó bà ta còn chưa có mục đích gì cả, chỉ muốn sắp đặt một quân cờ bên Nhạc Hằng để làm quả bom hẹn giờ thôi. Lỡ như Nhạc Hằng trưởng thành thì có thể nổ chết anh ta luôn.”

“Ngay cả chuyện quan trọng như vậy mà Thiện Lục cũng nói với anh, xem ra ông ấy thật sự rất tín nhiệm anh.” Tôi dừng lại trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt Lý Ninh: “Vậy còn anh thì sao? Anh hoàn toàn không có chút tình cảm nào với người cha đó sao?”

Lý Ninh tiếp xúc với ánh mắt của tôi, cười lạnh một tiếng: “Tả Tiêu Ân, cô đã quan sát Nhạc Trí bằng ánh mắt biểu cảm này sao? Chằng trách cô hợp tác với cậu ta lâu như vậy mà chẳng tìm hiểu được thứ gì cả. Ánh mắt thăm dò rõ mồn một như thế, có thể thành công được mới lạ.”

Tôi khựng lại, lúng túng nghiêng đầu đi không nhìn anh ta. Lý Ninh lại ung dung nói: “Ngay cả Nhạc Trí cô cũng không quan sát được gì, dùng cách này để quan sát tôi thì sao mà có tác dụng được? Đây là lần cuối tôi nói cho cô biết, tôi thật sự coi cô là bạn đấy.”

“Tôi biết.” Tôi khẽ thở dài một hơi, nở nụ cười cay đắng: “Một người không bao giờ chịu thiệt thòi như anh mà lại chịu nhường công lao lớn như vậy cho tôi, đương nhiên tôi biết anh không lừa tôi, lần này anh thật sự coi tôi là bạn.”

Lý Ninh ngây ra một lúc, sau đó lập tức hừ lạnh một tiếng: “Cô luôn mồm nói là biết, nhưng mà Tả Tiêu Ân, cô cứ luôn nói tôi lừa cô, không đối xử chân thành với cô. Nhưng chính cô thì sao? Đến giờ cô vẫn nghi ngờ tôi. Đối với người bạn là tôi đây, cô có chân thành bao giờ chưa?”

Tôi không nói lời nào, chỉ cúi người xuống dùng tay che mặt, dường như chỉ có làm vậy mới khiến tôi được yên bình trong chốc lát. Lý Ninh nói chính xác. Tôi luôn yêu cầu người khác phải chân thành với tôi, nhưng chính tôi thì dường như lại luôn cảnh giác với mọi người.

Nhạc Hằng là người rất biết nhìn người. Người anh em làm bạn bên cạnh anh bao nhiêu năm qua lại là nội ứng, có lẽ điều này sẽ khiến anh bị đả kích rất lớn. Nhưng chính bản thân tôi làm sao lại không bị đâu?

Bao nhiêu năm qua, bản tính con người mà tôi biết được còn không nhiều bằng những gì tôi chứng kiến trong một năm nay. Tôi cảm thấy hơi mệt, nhưng hơn thế nữa là nỗi sợ hãi. Cuộc đời bình yên lặng sóng của tôi sao lại biến thành thế này? Tôi nghĩ mãi không ra, cũng không muốn nghĩ nữa.

Bây giờ suy nghĩ thì còn có nghĩa lý gì đây? Tôi đã không thể quay về với cuộc sống thuở xưa nữa rồi. Không nói đến những chuyện đã xảy ra, Tả Tiêu Ân bây giờ, đã không còn là Tả Tiêu Ân của ngày xưa nữa.

Tả Tiêu Ân ngày xưa, cho dù là đối mặt với cô bạn thân cũ mà mình từng hận thấu xương cũng vẫn có ý tốt, ngây thơ mong rằng ả ta có thể bỏ tà theo chính. Biết bao nhiêu đêm còn thầm nghĩ rằng nếu ả nói xin lỗi mình thì mình sẽ tha thứ cho ả.

Tả Tiêu Ân ngày xưa, đối mặt với trò lừa bịp thấp hèn của Ngũ Trương mà cũng không thể phân biệt được, chỉ đần độn tin rằng gã đàn ông này và mình là yêu nhau. Cho dù không có trang sức quý báu, túi xách hàng hiệu, nhưng Tả Tiêu Ân vẫn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Nhìn xem, Tả Tiêu Ân ngày xưa đối mặt với tình yêu tình bạn ngây thơ biết mấy, ngây thơ tới mức ngu ngốc, còn rất dễ dàng thỏa mãn, mỗi ngày đều sống một cách vui vẻ.

Còn bây giờ thì sao? Lâm Tuyết, chị La, Lý Ninh, có ai là không hiến dâng cho tôi nhiều hơn cả Tiền Xinh ngày xưa? Nhưng tôi lại chưa bao giờ trả giá hết lòng như đối với Tiền Xinh.

Đối với Lý Ninh, từ đầu tới cuối tôi không có cũng không dám tín nhiệm anh ta. Tôi sợ nếu mình có tình cảm thật trước thì sẽ thất vọng, thế nên cứ viện cớ này để lợi dụng và sai khiến anh ta một cách đúng lý hợp tình. Cứ như thể làm vậy thì tôi không có lỗi gì cả.

Còn Lâm Tuyết? Rõ ràng hai người đều ít hay nhiều cũng có tình chị em thật sự, trong tình huống đủ khả năng thì đều sẽ suy nghĩ cho đối phương một chút. Nhưng trước chuyện báo thù, chị ấy đã bỏ rơi tôi. Trên khía cạnh tình yêu, tôi cũng bỏ rơi chị ấy. Trong tình huống nhất định phải chọn một trong hai, sự lựa chọn của chúng tôi đều không phải là đối phương.

Tôi muốn chị La được hạnh phúc, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng tại sao tôi không nói cho chị ấy biết những việc mà Lý Ninh đã giấu chị ấy? Nếu Lý Ninh xử lý không thích đáng, vô ý kéo chị ấy vào vòng xoáy thì sao?

Lúc này trong lòng tôi tràn đầy khổ sở. Không phải vì sự nghi ngờ của Lý Ninh mà ngược lại, tôi đang nghi ngờ chính bản thân mình.

“Cô không sao chứ?” Lý Ninh thở dài một hơi, có vẻ là sợ hãi vì phản ứng của tôi: “Có lẽ là tôi nói hơi nặng lời chút. Nếu cô không thích nghe thì cứ xem như tôi phàn nàn lung tung đi. Nghe qua là được, đừng để trong lòng.”

“Tôi không sao. Anh… Anh nói đúng, đúng là lỗi của tôi.” May mà những cảm xúc này đến nhanh đi cũng nhanh. Tôi ra sức hít vào thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái của mình để làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Nhìn ánh mắt lo lắng của Lý Ninh, tôi cười nhếch mép: “Xin lỗi, mấy ngày nay tôi bị suy nhược thần kinh chút xíu, ngủ không được ngon cho lắm, chắc là mãn kinh sớm nên cảm xúc không khống chế được. Anh đừng so đo với tôi mới phải.”

Lý Ninh không nói lời nào, chắc là sợ lại kích thích tới tôi, cũng có lẽ là vì phản ứng của tôi khiến anh ta hơi xấu hổ. Anh ta ngồi ở đó, trong chốc lát lại đổi tư thế ngồi, chốc lát lại sờ mũi, không ngồi yên được, nhưng không phát ra tiếng động gì cả.

Thấy Lý Ninh vốn tùy ý làn càn, giờ lại mất tự nhiên như là trẻ con đến nhà người khác vậy, tôi không nhịn được phì cười thành tiếng, khiến Lý Ninh ngẩng đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt lại còn có vẻ khó hiểu, giống như một con cún không hiểu tại sao người chủ của mình lại làm vậy.