Vực Sâu Ham Muốn

Chương 361: Nói thật




“Được rồi, giả bộ chẳng giống chút nào cả.”

Tôi trợn mắt, cắt ngang tiết mục của anh ta.

“Nói đi, vô duyên vô cớ chạy tới đây làm gì? Anh đừng nói là nhớ tôi đấy nhé, tôi không tin.”

Lý Ninh cười đùa:

“Được đấy, cuối cùng cũng trở nên thông minh rồi. Đúng là tôi có việc tìm cô. Còn nhớ lúc trước tôi hỏi cô tại sao lại hỏi về việc của Nhạc Trí không?”

Tôi hơi hoảng loạn, sau đó gật đầu:

“Còn nhớ, sao vậy? Chẳng phải lúc đó tôi đã nói với anh đáp án rồi sao, sao đang yên đang lành lại nhắc tới chuyện này vậy?”

“Một chút thông minh của cô đừng có mà xạo khỉ với tôi nữa?”

Lý Ninh vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt thì ánh lên vài phần sắc bén:

“Đến giờ phút này rồi mà cô còn không nói sự thật cho tôi biết sao?”

Tôi hoàn toàn ngây người ra. Thông minh như Lý Ninh đã phát hiện ra manh mối rồi. Nhưng rốt cuộc anh ta đã biết được bao nhiêu? Tôi không biết, cũng không dám đoán mò, nhỡ đâu những lời anh ta nói với những lời tôi kể ra không cùng một sự việc thì sao? Vậy thì khác gì được chẳng bằng mất?

“Anh đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?”

Trong lòng bất định không yên, mồ hôitoát ra phía sau gái nhưng tôi vẫn cứng mồm. Biết rõ nói dối một lời thì sẽ phải tạo ra nhiều lời nói dối hơn để đối phó với anh ta.

“Xem ra cô không chịu tự nói ra rồi, có cần tôi nhắc cô một chút không?”

Lý Ninh hừ một tiếng:

“Điện thoại của cô không hề bị mất, tại sao lại lừa dối Nhạc Hằng?”

“Tôi thật sự thích mẫu điện thoại mới ra mà, nhưng anh cũng biết nó không hề rẻ, tôi thấy tiếc.”

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tôi nói tiếp.

“Cô tưởng những chuyện tôi biết thì Nhạc Hằng không biết sao? Cô không hề nghĩ tới việc chỉ giao một chiếc điện thoại mà tại sao lại cần tôi chạy đi làm không? Là một kẻ nằm vùng, mỗi lần tiếp xúc với các cô đều là sự nguy hiểm, nếu tôi bị lộ, thì điều đó chẳng có gì tốt đẹp với Nhạc Hằng, vậy mà anh ấy vẫn kêu tôi tới đưa điện thoại cho cô, cô không hề hoài nghi một chút nào sao?”

“Có chứ.”

Tôi ngẩng đầu lên một cách cẩn thận, nhìn khuôn mặt chỉ tiếc sắt không rèn được thành thép của Lý Ninh, khẽ đáp lại:

“Nhưng tôi tưởng do anh ấy nghĩ trong những người bên cạnh anh ấy, tôi chỉ biết mỗi anh, à mà, có quen một vị bác sĩ có khuôn mặt co giật nữa, nhưng bọn tôi không hợp nhau.

“Hết rồi sao?”

Lý Ninh trừng mắt nhìn tôi chằm chằm:

“Đây là toàn bộ suy nghĩ của cô sao? Mẹ kiếp, chạy việc mà còn cần là người quen biết cơ à? Cô quý giá đến vậy sao? Được lắm, cô đã không có ý định nói sự thật với tôi vậy thì coi như hôm nay tôi chưa từng tới đây.”

Vừa nói Lý Ninh vừa nhấc chân đi ra ngoài thật. Tôi ngây người ra, vội vàng tiến lên giữ chặt anh ta lại:

“Đợi đã, rốt cuộc là anh muốn nói tới phương diện nào? Dù sao cũng phải nhắc tôi một chút chứ.”

Bộ dạng rời đi của Lý Ninh dường như cũng chỉ muốn hù dọa tôi, uy hiếp tôi nói ra sự thật mà thôi. Trong lòng tôi cũng biết rõ điều đó, nhưng nếu có anh giúp thì tất nhiên là quá tốt rồi.

Nhìn bộ dạng của anh ta, mặc dù là được cử tới hỏi tội nhưng dù gì vẫn có đất để quay đầu, nếu như tôi cứ một mực phủ nhận, chết cũng không chịu hối cải thì có lẽ sẽ tự chặn chết con đường của chính mình rồi.

Quả nhiên, nghe tôi hỏi vậy, Lý Ninh bèn quay lại nhìn tôi, nói ra từng từ, từng câu một:

“Tả Tiêu Ân, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, tốt nhất cô nên nói ra sự thật. Cô, và Nhạc Trí có phải đã tiến hành giao dịch gì rồi không?”

Việc đã tới nước này thì tôi có muốn giấu cũng không giấu nổi nữa rồi. Tôi chau mày, lập tức đưa ra quyết định:

“Chuyện này tôi vốn không định nói cho các anh biết, nhưng anh đã biết rồi thì tôi cũng sẽ không giấu nữa.”

Lý Ninh nhướn mày, bộ dạng kiểu như “cô tiếp tục nói đi.” Tôi ho hai tiếng một cách lúng túng:

“Tôi nói ngắn gọn thế này, Nhạc Trí nói cậu ấy không cần tập đoàn Nhạc Thị, chỉ cần Hà Uyên Uyên, nên cậu ấy tìm tới tôi để hợp tác. Thỏa thuận là tôi giúp Nhạc Trí giải quyết ổn Hà Uyên Uyên, khiến cậu ấy và cô ta sớm kết hôn, như vậy Nhạc Hằng cũng sẽ không bị cô ta quyến rũ nữa, chỉ thuộc về một mình tôi thôi.”

Lý Ninh nghe xong thì ngây người ra, nhìn tôi bằng thần sắc phức tạp:

“Tả Tiêu Ân à Tả Tiêu Ân, tôi phải nói với cô thế nào đây, những lời nói ma quỷ, vô nghĩa như vậy mà cô cũng tin à?”

“Tôi đâu có tin.”

Tôi chép miệng một cách oan ức, tự biết đuối lý cũng không dám lớn tiếng làm ồn:

“Tôi nghĩ cậu ấy đã muốn hợp tác thì tôi sẽ hợp tác thôi, xem rốt cuộc cậu ấy muốn tôi làm gì, cũng coi là giúp Nhạc Hằng tham dò tình hình quân địch mà.”

“Cô cứng cáp, tài giỏi rồi!”

Lý Ninh giận tới mức giơ tay đánh vào đầu tôi. Lần này anh ta dùng lực thật, đau đến mức tôi lập tức kêu lên rồi thụt đầu lại phía sau.

“Cô còn dám né!”

Tôi thật không dám tin người đàn ông thô lỗ đang chỉ thẳng tay vào mũi của tôi lại chính là Lý Ninh, một gã du côn trước đây dường như không thèm để ý tới bất cứ điều gì. Tôi xoa đầu, nghe Lý Ninh lớn tiếng om xòm nói ra một đống lời nói một lần nữa.

“Tôi nói sao mà cô không bớt lo đi một chút chứ. Phí công tôi trước đây còn tưởng rằng cô là một cô gái tự biết rõ mình. Dù không thông minh, lanh lợi nhưng dù gì cũng biết nghe lời. Giờ thì hay rồi, cô lại đi chạm vào Nhạc Trí!”

“Nhạc Trí là người thế nào chứ? Cô tưởng anh ta lớn lên trong sự giàu sang quyền thế mà không bị nhuộm bùn đen à? Một người có chút mưu kế như cô mà đòi đấu với anh ta sao?Một con thỏ như cô mà đòi ăn hổ à? Cô đang nghĩ cái gì vậy?”

“Cô và anh hợp tác thì cũng thôi đi, mẹ kiếp, lại còn giấu bọn tôi. Chuyện này của cô làm náo loạn rồi đấy. Nếu như để Nhạc Hằng biết được thì cô xem, anh ấy sẽ giận tới mức nào. Tôi nói cô làm việc ấy mà, có thể động não trước được không?”

“Nếu không phải lần trước sau khi trở về, tôi cảm thấy có gì không ổn mới tự tìm manh mối thì không biết cô còn định giấu bọn tôi tới khi nào nữa? Tôi có thể nghĩ tới việc chắc chắn Nhạc Hằng cũng đã phát hiện ra rồi. Giờ cô dùng cái đầu heo của mình mà nghĩ cách làm sao qua được cửa ải của anh ấy đi.”

Tôi hít mũi, ngẩng đầu nhìn anh ta:

“Không cần qua cửa ải của anh sao?Anh tha thứ cho tôi à? Nếu đã vậy, chi bằng anh dùng cái não heo của tôi nghĩ cách làm sao nịnh được anh, sau đó dùng bộ não thông minh của anh giúp tôi nghĩ cách làm thế nào để nịnh được Nhạc Hằng đi?”

Lý Ninh nghe xong thì nổi giận:

“Tả Tiêu Ân, cô vẫn còn tâm trạng đùa giỡn à? Cô có biết tính nghiêm trọng của sự việc này hay không vậy? Cô còn bộ dạng cái gì cũng không biết như thế này thì đến thần tiên cũng không cứu nổi cô đâu!”

Tội bị dọa tới mức run bắn, sau đó mới sờ mũi, nhìn anh ta với ánh mắt tội nghiệp:

“Vì biết rất nghiêm trọng nên mới không dám nói cho các anh mà…Anh nhìn anh hiện tại, mặt đỏ tai đỏ, chỉ thiếu mỗi điều chưa giết người thôi.”

“Biết nghiêm trọng mà cô còn phạm phải à?”

Lý Ninh trợn trừng mắt, nhưng đã từ từ bình tĩnh lại:

“Chuyện này phức tạp hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Tôi vừa điều tra ra, cái tên mặt co quắp kia chính là người của Nhạc Trí.”

“Anh đang nói tới vị bác sĩ mặt co quắp từ nhỏ cùng Nhạc Hằng lớn lên như anh em kia sao? Anh ta là người của Nhạc Trí?” Tôi đứng ngây ra tại chỗ, đây thật sự là sợ đến ngây người á.

Tội nhìn ra được sự coi trọng mà Nhạc Hằng dành cho anh ta. Hai chữ “anh em” nói ra từ miệng Nhạc Hằng không phải điều đơn giản. Từ tận đáy lòng, anh thật sự tin tưởng người đàn ông này, nếu không đã không để anh ta trở thành bác sĩ tư của mình.

Bác sĩ tư nhìn thì có vẻ không phải là một chức vụ to tát gì, nhưng vì bác sĩ là một nghề nghiệp có tính đặc thù nên nói người đảm đương chức vị này chính là người được cấp trên tín nhiệm nhất thì cũng không ngoa chút nào.

Tạm thời không đề cập tới khả năng hạ độc thì việc cố ý tăng thêm số lượng của thuốc, tích lũy ngày tháng cũng sẽ giữ lại trong cơ thể không ít độc tố. Nếu như cố ý bỏ thêm một chút thuốc thì hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.