Vực Sâu Ham Muốn

Chương 350: Tự đưa mình đến tận cửa




Nhưng tôi không thể không đề phòng cậu ta sẽ nghĩ kế để đối phó với mình. Nhỡ đâu cậu ta đánh thuốc mê tôi, chẳng cần làm gì cả, chỉ cần chụp mấy bức ảnh thôi cũng đủ để uy hiếp tôi rồi, cuối cùng thành ra vẫn là tôi tự đưa mình đến tận cửa.

Chẳng phải sao? Rõ ràng có ai bắt cóc đâu, mà mình tự nhiên đi vào nhà người ta đấy chứ. Những tấm ảnh đó mà đặt trước mặt Nhạc Hằng thì dù tôi có khóc lóc thế nào, anh ấy cũng sẽ không tin đâu. Bên cạnh anh ấy đang có cả đống người đang mong chúng tôi sớm kết thúc trò chơi này mà.

“Tại sao chúng ta lại không gặp nhau ở bên ngoài? Tôi tin là giám đốc Nhạc có rất nhiều xí nghiệp mới phải chứ? Giống như tiệm cà phê mà chúng ta gặp nhau lần trước cũng được.”

Nhạc Trí liếc mắt nhìn tôi một cái, trong ánh mắt cậu ta có vẻ phức tạp không rõ: “Chị đang lo tôi làm gì chị à? Nghi ngờ ai thì không nên hợp tác, mà đã hợp tác thì không nên nghi ngờ. Đã đồng ý cộng tác với tôi thì chị Tả đừng ngại mà gửi gắm chút niềm tin vào tôi chứ.”

Tôi liếc mắt đầy coi thường: “Vậy sao giám đốc Nhạc không tin tưởng tôi một chút nhỉ? Chi bằng đến nhà tôi? Tôi bảo đảm sẽ cất hết những món đồ sắc nhọn đi thật kỹ, tuyệt đối không đột nhiên nổi điên mà đòi sống đòi chết với cậu đâu.”

Nhạc Trí cười một lúc: “Gần nhà chị đều có tai mắt của Nhạc Hằng, chị cũng không mong anh ấy biết vụ hợp tác của chúng ta chứ? Ở bên ngoài sẽ rất dễ bị phát hiện, cho nên nhà tôi là địa điểm tốt nhất, chị không cần phải suy nghĩ nhiều đâu.”

“Vậy trên đường tôi đến nhà cậu bị nhìn thấy cũng nguy hiểm khác gì đâu.” Tôi nhếch môi: “Những chuyện khác không nói, nhỡ may những người được gọi là tai mắt mà cậu nói phát hiện ra tôi có điểm gì lạ, rồi họ bám theo tôi đến nhà cậu thì cái sào huyệt của cậu không phải vẫn bị lộ tẩy sao.”

“Chuyện này thì phải trông chờ vào bản lĩnh của chị Tả rồi, nếu chị cần kỹ năng cắt đuôi kẻ khác, tôi có thể mời chuyên gia đến dạy cho chị. Trên đời này không có kẻ ngu ngốc, chỉ cần dám làm mọi chuyện thì nhất định có thể thành công.”

Ngón tay thon dài của Nhạc Trí giống hệt như của Nhạc Hằng, nó còn hơi tái nhợt một chút. Thậm chí điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của cậu ta cũng khiến tôi có đôi chút lo lắng sẽ làm phỏng tay chàng trai này mất.

Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của tôi tái phát rồi, tôi cau mày lại giơ ngón tay ra chỉ trỏ: “Tàn thuốc sắp rơi xuống tay cậu rồi kìa.”

Nhạc Trí nhoẻn miệng rồi dập điếu thuốc xuống gạt tàn: “Cách chuyển chủ đề câu chuyện của chị rất chán, nhưng tôi vẫn cảm ơn chị Tả đã có ý quan tâm đến tôi. Tốt xấu gì đây cũng coi như là bước đầu tiên chính thức cởi mở tâm tình của chúng ta.”

Tôi cười khẩy: “Tôi không muốn học cách cắt đuôi gì đó, chương trình học đó không có trợ giúp gì quá lớn cho cuộc sống của tôi cả, nó sẽ chỉ làm lãng phí thời gian thôi.”

“Xem ra chị Tả vẫn chưa hiểu về cuộc sống của chúng ta rồi.” Nhạc Trí cười khẽ một tiếng, sắc mặt cậu ta không đổi nhưng ánh mắt thì rõ ràng mang theo ý chế giễu: “Ví dụ như lúc tôi đến tìm chị lần trước, tôi đã giúp chị giải quyết một cái đuôi đi đấy.”

Tôi ngây ra giây lát, ngay sau đó hoài nghi nhìn cậu ta: “Cậu nói đến cái hôm tôi đi mua bánh đó sao? Mua có cái bánh thôi thì có gì mà phải theo dõi chứ? Không phải vì muốn tôi tin cậu nên cậu mới lừa tôi đấy chứ hả? Nhìn tôi giống người dễ bị lừa gạt lắm sao?”

“Đương nhiên, nếu không thì tôi lừa chị làm gì?” Dứt lời, Nhạc Trí khẽ cười một tiếng: “Nói đùa thôi, thật ra đi mua bánh quả thực chẳng có gì phải theo dõi cả. Nhưng nhiệm vụ của họ là phải đi theo mỗi lần chị ra ngoài để đảm bảo sự an toàn cho chị, nhưng chị lại chẳng hề hay biết. Bao gồm cả lúc tôi bảo tài xế đến đón chị qua đây ngày hôm nay, ít nhất cũng phải cắt đuôi hai nhóm người. Chị chắc rằng một người không biết một cái gì như chị thật sự không cần phải học thêm kiến thức liên quan chứ?”

Dù đang ngồi bất động tại chỗ, nhưng chỉ có mình tôi biết lưng áo mình đã đẫm mồ hôi lạnh khiến tôi rét ren từ bao giờ.

Không phải là tôi không cảm nhận thấy được sự bất thường, chỉ là tôi luôn cho rằng thần kinh của mình quá nhạy cảm thôi. Vốn dĩ một người như tôi căn bản là không có giá trị để theo dõi, tôi hoàn toàn không biết mọi thứ của Nhạc Hằng. Dù cho đã bắt được tôi, nhưng tôi cũng không thể biết được bí mật của anh ấy.

Vì thế đám người theo dõi tôi đó chỉ có thể là người của Nhạc Hằng.

Dù những người này đang bảo vệ sự an toàn cho tôi, nếu không chắc tôi đã sớm bị những người như Hà Uyên Uyên và chủ tịch Nhạc tìm đến tận cửa để gây rối rồi cũng nên, nhưng nó cũng gián tiếp chứng minh ham muốn kiểm soát của Nhạc Hằng!

Những người này đã góp mặt vào cuộc sống vô công rỗi nghề của tôi. Sợ rằng họ đã quan sát nhất cử nhất động của tôi rồi thông báo tỉ mỉ lại cho Nhạc Hằng rồi, có lẽ đến ba bữa mỗi ngày tôi ăn những món gì họ cũng báo cáo lại mất.

Nhớ đến chuyện mình đã làm, tôi nhíu chặt mày lại: “Theo như cậu nói thì tôi liên tục mất tích như vậy, không phải là họ sẽ cuống quýt, lục tung khắp nơi lên để tìm tôi sao? Thế mà cậu còn làm vậy không phải khiến họ sinh lòng nghi ngờ à? Tôi thấy chúng ta không nên gặp nhau nữa thì hơn.”

“Chị Tả vẫn luôn nhát gan như vậy sao?” Nhạc Trí cười nhạt, cúi đầu cụp mắt xuống làm tôi không nhìn rõ biểu cảm trong ánh mắt của cậu ta: “Chị không phải sợ, chỉ cần trước lúc về chị đi mấy vòng trong siêu thị sau nhà là được, những chuyện khác cứ giao cho tôi.”

“Cậu định làm như thế nào? Đi mấy vòng là có thể xóa sạch mối nghi ngờ của tôi sao?” Tôi nhìn cậu ta: “Tôi thấy tốt nhất là cậu nên nói hết toàn bộ cho tôi biết thì hơn, xâu chuỗi từ ngữ cho tốt tránh cho biên tập không kỹ vẫn bị lổ tẩy.”

truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!

“Không có gì, nếu chị đã nói như vậy thì không cần tôi phải ra mặt nữa rồi. Lúc quay về, chị hãy đi xuống tầng hầm ở góc Tây Bắc nhìn một chút là được. Bọn họ đang ở đó, như thế họ sẽ tưởng là chị đã phát hiện ra họ nên mới làm như vậy.”

Không ngờ đến bọn họ ở đâu mà Nhạc Trí cũng điều tra ra rõ ràng được, một người làm việc chu đáo cẩn thận đến mọi mặt như vậy thật sự chỉ vì Hà Uyên Uyên thôi sao? Tôi không tin, cũng may mà ngay từ đâu tôi cũng không tin.

Trên đời này, những người không động lòng với khối tài sản của nhà họ Nhạc sợ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống chi tình cảnh của Nhạc Trí vốn là bỗng dưng lại mọc ra một người anh trai tranh giành với cậu ta, tôi không tin là cậu ta lại cam tâm.

Từng có được lại mất đi sẽ khiến người ta phẫn hận nhất, những oán giận này đủ để khiến linh hồn của một người trở nên méo mó, biến thành một ác ma chỉ biết trả thù tất cả.

“Sau đó thì sao? Như vậy họ sẽ không theo dõi tôi nữa sao?” Tôi dựa về đằng sau, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chỗ tay vịn: “Nhỡ đâu họ quay về báo cáo với Nhạc Hằng rằng tôi đã phát hiện ra và cắt đuôi họ, như thế sẽ chỉ khiến Nhạc Hằng không vui thôi thì phải?”

“Chị rất sợ anh ấy không vui sao?” Nhạc Trí mỉm cười đỡ trán, lộ ra vẻ rất hao tâm tổn trí: “Chị Tả, tôi cho là đối tượng hợp tác của tôi chí ít cũng phải là một người có chính kiến, chứ không phải là kiểu phụ thuộc, việc gì cũng nghĩ cho người khác đầu tiên.”

Tôi nhún vai, không để ý đến câu chế nhạo của cậu ta: “Tùy cậu thôi, thật ra tôi vốn cũng hơi do dự. Đối với tôi mà nói thì như vậy là quá nguy hiểm. Tôi không tin tưởng cậu, cậu lại không thích nói thật, điểm này khiến tôi rất không vui.”

Tôi tưởng Nhạc Trí sẽ tức giận, nhưng cậu ta lại không như vậy. Ngược lại cậu ta còn nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Rất tốt, chị cũng không phải là quá ngốc. Cái tôi muốn chính là một đối tượng hợp tác vừa không thông minh, vừa không ngu ngốc như vậy.”

Cậu ta càng không giận dữ, tôi lại càng thấp thỏm không yên. Trong ánh mắt của một người vừa trái khoáy vừa thông minh hơn bạn, bạn lúc nào cũng chỉ giống như một món đồ chơi hay một con kiến hôi thôi. Lúc họ muốn lừa bạn cũng dễ như trở bàn tay.

Cho dù bây giờ tinh thần của tôi đang căng thẳng cực độ, có thể dễ dàng phát hiện là cậu ta đang lừa tôi, nhưng tôi lại không biết được cậu ta đang gạt tôi cái gì.

Điều khiến tôi càng thêm tức giận là Lý Ninh luôn miệng nói đã coi tôi là bạn thực sự, thế mà chuyện quan trọng như có người đang theo dõi tôi, anh ta lại không tiết lộ với tôi nửa lời, thành ra khiến tôi bị động thế này trước mặt Nhạc Trí.