“Cuộc sống mới?” Trong giọng nói Lâm Tuyết có chút trống rỗng, nghe vào tai có chút xa xăm: “Là cuộc sống như thế nào?”
“Là cuộc sống mới, vâng, cuộc sống giống với đa số mọi người.” Tôi ngẫm nghĩ rồi lại do dự giải thích: “Giống như những cô gái bình thường, gặp một người tốt sống với nhau cả đời. Người sẽ xem Tiêu Điền như con ruột của mình, là người chân chính yêu thương chị.”
Lâm Tuyết lại không lộ ra vẻ mặt mong ước như tôi nghĩ mà lại nở một nụ cười có chút mỉa mai: “Tiêu Ân, em xem, cho dù em luôn miệng nói chưa từng khinh thường chị nhưng lời của em vẫn bán đứng em.”
Tôi sửng sốt một chút, vô thức phản bác: “Chị nghĩ em chỉ nói suông thôi sao? Không phải, em thật sự…”
“Em xem, chị chỉ nói ‘một người như chị’ mà em đã vô thức cho rằng đó là vì nghề nghiệp của chị. Chị đổi công việc khác, trong lòng em mới nghĩ đó là cuộc sống mới, mới là cuộc sống của người bình thường. Trong ý thức của em, chị không được coi là người bình thường.”
Lâm Tuyết ngừng một chút, xoay người lại nhìn tôi bằng ánh mặt lạnh thấu xương, khiến cho tôi như bị đóng đinh tại chỗ: “Bất kể ngoài miệng em nói thế nào, cũng có thể em thật sự nghĩ như thế, nhưng chẳng qua là em đang dối gạt chính mình mà thôi.”
Tôi há to miệng nhưng nói không ra lời. Đã rất lâu rồi tôi không có cảm giác bị người khác nói tới mức á khẩu nghẹn họng thế này. Tôi muốn phủ nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng lời của Lâm Tuyết như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào lòng tôi.
Chị ấy nói không sai, tôi không hề cao thượng như mình nghĩ, tôi cũng giống như mọi người, tự đáy lòng cũng kỳ thị nghề nghiệp của chị ấy. Chỉ cần chị ấy còn làm một ngày, tôi vẫn sẽ cho rằng chị ấy thấp kém.
Truyện cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Chị La cũng vậy, chúng tôi muốn giúp Lâm Tuyết đổi nghề thật sự là xuất phát từ lòng tốt, nhưng quả thật chúng tôi cũng mang lòng thương hại. Trong mắt chúng tôi, dấn thân vào cái nghề đó rất là đê tiện, rất hèn mọn.
Chúng tôi muốn kéo chị ấy ra khỏi vũng bùn, nhưng lại quên đặt mình ở vị trí ngang hàng với nhau. Chị ấy từ chối chúng tôi, bởi vì chị ấy cũng có lòng tự tôn của mình.
Tôi không cách nào nói ra câu trách móc chị ấy. Cho dù lời nói vừa rồi của Lâm Tuyết có hơi lạnh lùng nhưng lại chỉ rõ sự thật. Chị ấy xé nát lớp vỏ bọc mà người đời yêu thích nhất, dù cho chúng tôi không tiếp nhận nổi cũng không thể không thừa nhận.
Thấy tôi im lặng, Lâm Tuyết cũng không nói thêm mà là cười cho qua: “Em không phải cảm thấy áy náy. Em không sai. Nghề của bọn chị vốn là sống trong bóng tối, ngay giây phút chị buông bỏ ánh sáng thì chị cũng đã nghĩ tới sẽ như vậy rồi.”
Ngừng một chút, Lâm Tuyết thở dài: “Cuộc sống và kết cục như vậy là do chính chị lựa chọn. Cho nên nói thật chị không có tư cách oán trách và cũng sẽ không trách gì mọi người. Chị chỉ thấy giấu trong lòng thì sẽ khó chịu mà thôi.”
“Chị đã biết rõ thì tại sao lại phải làm như thế?” Tôi không hiểu, thật sự không hiểu: “Cho dù ban đầu đã bước chân vào, nhưng ít nhất bây giờ chị đã có bọn em ở đây, bọn em sẽ giúp chị. Chị hãy tin em, sau này chị sẽ không còn …”
“Em sẽ quên được đoạn quá khứ đó của chị sao?” Lâm Tuyết cười khổ một tiếng: “Chính chị còn không thể. Khiến cho bọn chị rơi vào bóng tối không phải là nghề nghiệp mà là những việc đã trải qua. Những việc đó khiến cho linh hồn bọn chị bị nhuốm bẩn. Thân thể dơ bẩn thì còn có thể tắm, linh hồn bị ô uế thì không thể nào tẩy rửa.”
“Được rồi, Lâm Tuyết. Chúng ta đừng nói về những chuyện này nữa.” Tôi không muốn nhìn thấy một Lâm Tuyết thế này, cực kỳ không muốn: “Chúng ta nói đi ăn mà lại lần lữa cho đến bây giờ, cứ đứng đây chắc mấy quán ăn sẽ đóng cửa hết mất.”
“Đúng vậy, đều tại chị. Đang êm đẹp tự nhiên ủy mị thế làm gì.” Lâm Tuyết cười: “Giờ này chắc là đi ăn khuya luôn. Chúng ta tìm quán nướng ven đường ăn thịt nướng, uống bia được không?”
“Hôm nay là ngày chị thoát được bể khổ, dù thế nào cũng là ngày đáng để kỷ niệm. Quán nướng ven đường lúc nào ăn mà không được, vẫn nên đổi một quán khác tốt hơn một chút.”
“Không cần. Nếu là để chúc mừng chị thì chị quyết định cũng không thể chê trách được mà.” Lâm Tuyết cười nói: “Trước đây chị không dám ăn những thứ này vì phải giữ dáng, sợ béo, hiện tại phải thả lỏng một chút mới được.”
Tôi ngẩn người, không ngờ Lâm Tuyết lại nói như thế. Trong lòng tôi ít nhiều cũng cảm thấy Lâm Tuyết lựa chọn nghề này sẽ có chút hư vinh, mà tôi định mời khách đã mang đủ tiền đây rồi.
Nhưng nếu chị ấy đã tự chọn quán thì tôi chỉ có thể mua cho chị ấy thêm vài xiên cánh gà thôi.
Bản thân Lâm Tuyết là khách quen của quán nướng, ông chủ thấy chúng tôi lập tức chào đón nhiệt tình, luôn miệng hỏi Lâm Tuyết có phải vẫn như cũ không.
Lâm Tuyết cười, nhờ ông chủ cho hai phần và một két bia.
Đã lâu rồi tôi không ngồi ở một nơi thế này nên cũng có chút hoài niệm. Trước khi ở bên Nhạc Hằng, tôi cũng thường xuyên lui tới những quán hàng nhỏ thế này, thỉnh thoảng ăn bữa khuya hoặc mua một ít cơm tối về.
Nhưng sau khi ở bên Nhạc Hằng, để bồi dưỡng bản thân trông có khí chất ngang bằng với anh, tôi gần như ở lì trong nhà đọc một vài kiến thức xã hội thượng lưu phải biết.
Gì mà rượu vang, rượu Rum, cocktail, châu báu, đồ trang sức, đồng hồ kim cương, túi xách háng hiệu, đầm dạ hội, xem tới mức đầu váng mắt hoa cũng chẳng nhớ được thứ gì quan trọng.
Bây giờ ngồi ở nơi đây, tôi cứ tưởng mình sẽ mất tự nhiên, không ngờ ngược lại chỉ có cảm giác thoải mái. Cái cảm giác rốt cuộc mình không cần phải ép bản thân sắm vai một người không phải là mình.
Không thể không nói, tuy Lâm Tuyết ăn ít nhưng thật sự có nghiên cứu về ăn uống. Một bữa ăn cay tới mức khiến chúng tôi chảy mồ hôi đầy đầu, nhưng lại không tới mức cứ phải hít hà, cái gì cũng vừa đủ.
Lâm Tuyết lưu loát mở một chai bia, rót đầy ly nhựa rồi đưa một ly cho tôi: “Chúng ta cũng đã ăn no rồi, bây giờ em có thể bắt đầu nói rồi chứ? Rốt cuộc hôm nay em tìm chị có chuyện gì?”
Động tác nhận ly của tôi khựng lại, không cẩn thận làm vẩy ra một ít bia. Tôi xấu hổ rút vài tờ giấy ăn lau vết tích trên bàn, nuốt nước bọt: “Sao chị biết em có việc tìm chị?”
Lâm Tuyết như cười như không nhìn tôi, trong giọng nói pha chút trêu ghẹo: “Chúng ta quen biết nhau cũng đã lâu, chị còn không hiểu em sao? Em tự nói thử xem, khi em hẹn hò, trừ lúc có việc thì có khi nào em tới tìm chị hả?”
Tôi xấu hổ xoa chóp mũi, bởi vì chột dạ nên trả lời hơi yếu ớt: “Cũng không tính là có việc. Em chỉ nghĩ đã lâu không gặp chị, muốn bồi dưỡng tình cảm của chúng ta một chút. Phòng khi chị bị người ta bắt mất mà em lại không biết.”
Lâm Tuyết chỉ cười không nói gì, nhưng ánh mắt thể hiện rõ ràng là không tin. Tôi cười lấy lòng: “Chị đã nhận ra thì em cũng không quanh co với chị nữa. Ngày đó, chị và Lý Ninh đi rồi… hai người có tiến triển gì không?”
Lâm Tuyết lườm tôi một cái, trong ánh mắt tràn ngập ý nói ‘chị biết ngay’. Tôi cúi đầu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm bia, ánh mắt có chút lảng đi, không dám nhìn thẳng mắt chị ấy.
Nhìn tôi như vậy, Lâm Tuyết cười khẽ: “Không có tiến triển gì cả. Chị thừa nhận là chị thật sự có ý đồ với anh ta. Tiêu Ân, em cũng biết chị muốn làm gì, ban đầu chị đã lừa em rằng chị thích anh ta, đến bây giờ lẽ nào em còn không hiểu vì sao chị tiếp cận anh ta sao?”