"Em đã biết rồi?" Giọng điệu của Nhạc Hằng trở nên nhẹ nhàng môt chút, dù sao vẫn có chút tình cảm, thấy bộ dạng của tôi cũng có chút mềm lòng: "Chính là vì anh sợ bộ dạng suy nghĩ nhiều của em như bây giờ nên mới không nói cho em, nhưng bọn anh thực sự không có gì."
Tôi mở mắt ra, không dám tin đây là những lời Nhạc Hằng nói ra: "Đúng, em đã biết rồi, ban nãy lúc em vào em đã gặp Hà Uyên Uyên, bây giờ anh nói như vậy là có ý gì, anh nghĩ em đang chuyện bé xé ra to sao?"
"Lẽ nào không phải sao?" Nhạc Hằng trau mày: "Em cảm thấy nếu như anh với cô ta còn có khả năng ở bên nhau thì có ở bên cạnh em không?"
Tôi lùi lại một bước, ngực nhói đau. Đúng vậy, Hà Uyên Uyên xinh đẹp giàu có như vậy, nhưng phàm là còn có một chút hi vọng với cô ta thì sẽ không hạ mình để lựa chọn người như tôi.
Nhưng rốt cuộc anh có ý gì? Hà Uyên Uyên muốn quay lại với anh, anh không đồng ý nhưng hết lần này đến lần khác trêu đùa tôi, bây giờ lại nói ra những lời này.
Lẽ nào thật sự là bị Lý Ninh nói trúng rồi, thứ không có được mới là tốt nhất, nên mới cứ đeo bám Hà Uyên Uyên, tỏ ra vẻ không để ý cô ta, rồi lại tìm người yêu thua kém cô ta trăm lần để kích thích cô ta?
Tôi không biết sao mình lại có suy nghĩ như thế, thực tế mà nói tôi sắp bị cái suy nghĩ đen tối điên cuồng này hành hạ đến sức cùng lực kiệt rồi, tôi mở miệng nhưng lại không biết nói gì, nói như thế nào, tôi cảm thấy rất mệt, nhưng lại không muốn đi khỏi đây.
Nếu tôi đi khỏi đây, có phải chúng tôi sẽ dừng lại ở đây không? Hay tự lừa mình dối người trong không gian cá nhân chật hẹp của mình, nói với bản thân Nhạc Hằng sau khi giải quyết xong mọi việc sẽ trở về bên cạnh mình.
Sau đó thì sao? Nếu đợi được một lời thông báo chia tay hoàn toàn thì tôi lại phải làm sao đây? Từ khi chúng tôi quen nhau đến nay tôi đã kìm nén cảm xúc không tốt rất nhiều rồi, bây giờ cùng với áp lực mà đều thoát ra luôn.
"Anh không có ý gì khác." Có thể là biểu hiện của tôi quá rõ ràng, cho dù tôi muốn giấu đi, cũng hoàn toàn không có cách nào che đậy được nỗi đau của tôi lúc này: "Anh chỉ muốn nói với em, anh và Hà Uyên Uyên đã là quá khứ rồi, em phải tin tưởng anh."
Tôi đau đến nỗi không thể hít thở, dần dần lùi về phía sau, mãi đến khi lưng chạm phải thứ gì đó ngăn cản lại. Tôi cảm thấy toàn bộ sức lực của mình đều bị rút cạn rồi, cứ thế dựa vào đó không cử đông.
Nhưng từng cơn đau trong lồng ngực vẫn đang tiếp tục, tôi đau khổ đến nỗi gập người, cuối cùng trượt thẳng xuống, ngồi ở đó hít thở mạnh, từ đó mới cảm nhận được tôi vẫn còn sống.
Nhạc Hằng bị bộ dạng của tôi làm cho giật mình, vội vàng từ ghế đứng dậy đỡ tôi, tôi không từ chối, đi theo anh đỡ tôi đến ghế ngồi.
Nhạc Hằng không làm việc luôn ngay lập tức, mà đứng một bên, đỡ lấy đầu tôi, nhẹ giọng hỏi: "Tiêu Ân, em vẫn khoẻ chứ? Có chỗ nào không thoải mái? Hay là anh gọi bác sĩ đến?"
Tâm trí bắt đầu dần dần ổn định, ánh mắt từ từ băt đầu tập trung, nhìn vào đôi mắt đang ngập tràn sự đau lòng không thể che dấu được, mọi sự nghi ngờ đều giảm đi ngay tức khắc.
Nhạc Hằng không phải là diễn viên, anh không có cách nào khiến cho ánh mắt diễn giống đến vậy được, tình ý trong mắt anh không phải giả, cho dù tôi là quân cờ mà anh lấy ra để chọc tức Hà Uyên Uyên cũng được, anh đối với tôi cũng là tình cảm chân thật.
"Sao lại phải lừa em?" Tôi thở dốc, ban nãy không hiểu vì sao trong phút chốc mà mọi nỗi đau khiến tôi trở nên đuối sức, nhưng vẫn không quên tìm cách chứng minh tôi muốn biết sự thật với anh.
Đây là tình yêu của tôi, tôi phải làm rõ sự thật. Tôi nhìn vào đôi mắt của Nhạc Hằng, từng câu từng chữ một hỏi anh: "Tại sao không nói cho em biết chuyện của Hà Uyên Uyên?"
Nhạc Hằng ngây người ra một lúc, vẻ mặt nặng nề nhìn tôi một cái, dường như đang vướng mắt điều gì đó trong lòng, cuối cùng vẫn thở dài ra một tiếng: "Anh nói thì liệu em có tin không?"
Anh không nói thì làm sao em biết bản thân có tin không. Nếu anh lừa em, em vẫn tin anh một cách ngu ngốc, há chẳng phải trở thành đồ ngốc sao? Nhạc Hằng à, em rất yêu anh, điều nay không sai nhưng em không thể gánh vác mọi chuyện một mình được.
Tôi phải có phán đoán của bản thân, trong tình yêu, tôi không tán thành rất nhiều điều mà chị La đã nói, nhưng có một điều quả thật tôi cũng đồng ý, đó chính là bắt buộc phải nắm chắc quyền chủ động.
Cho dù trong lòng có chút khó chịu nhưng ngoài mặt lại cũng không lộ ra, tôi nhìn đôi măt của Nhạc Hằng, nói với anh không một chút đắn đo: "Em tin. Chỉ cần là điều anh nói thì em đều tin."
Nhạc Hằng ngây người ra, im lặng một hồi lâu mới từ từ thở ra một cái: "Công ty thứ nhất mà anh làm việc chính là Vàng Son, cho nên cho dù đến bây giờ, đó cũng là nơi anh dành nhiều tâm sức nhất.”
Tôi gật đầu, thể hiện mình đã hiểu, ra hiệu cho anh nói tiếp. Nhạc Hằng nhìn điệu bộ của tôi cũng biết không thể tìm đại một lí do cho xong chuyện, mà chỉ đành nói tiếp: "Nhưng công ty đó, có liên quan đến Hà Uyên Uyên.
"Ban đầu hợp tác quá nhiều rồi, bây giờ muốn dứt cũng không dứt được hoàn toàn. Tập đoàn họ Hà bên đó, chính là tiếp tay của Hà Uyên Uyên, cho dù anh có ghét cô ta đến thế nào đi chăng nữa, thì bề ngoài cũng không thể trở mặt với cô ra, huồng hồ..."
"Huống hồ cô ta còn đích thân mang cơm đến cho anh, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo." Tôi lạnh lùng chặn đứng lời của anh, trong lòng lạnh lẽo: "Cho nên anh bị cô ta làm cho rung động, chuẩn bị ở bên cạnh cô ta?"
Cũng đúng, khuôn mặt đó của Hà Uyên Uyên, cho dù có phạm phải tội lớn phải chịu ngàn đao như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nhõng nhẽo, nũng nịu thì cho dù đàn ông có tức giận cũng sẽ giản bớt. Huống hồ trên danh nghĩa, Hà Uyên Uyên không hề thực sự trở mặt hoàn toàn với Nhạc Hằng.
Ngược lại, thái độ của cô ta với Nhạc Hằng rất tốt. Lý Ninh nói Nhạc Hằng có thành công như ngày hôm nay thì không thể thiếu công sức của Hà Uyên Uyên, cho dù lúc đầu bỏ rơi anh, thì Hà Uyên Uyên cũng chưa từng làm việc gì có lỗi với Nhạc Hằng.
Nghĩ như vậy, Hà Uyên Uyên cũng là một người đáng thương, cô ta dốc hết giúp đỡ Nhạc Hằng lập nghiệp. Mà công ty đầu tiên của Nhạc Hằng lại liên quan đến tập đoàn nhà họ Hà, không cần phải nói cũng biết ai làm mối cho rồi.
Nếu tôi không có quan hệ như vậy với Nhạc Hằng thì có lẽ tôi còn thuơng cảm cho cô ta, thầm than vãn người đàn ông này là tên bạc tình bạc nghĩa, chớp mắt cái đã quên sạch sành sanh quá khứ của hai người.
Nhưng Nhạc Hằng lại là người yêu tôi, mà tôi lại khong phải thánh nhân gì, không thể nào vì người khác mà hi sinh bản thân mình được, tôi yêu Nhạc Hằng, tôi không muốn đem anh tặng cho người khác.
"Không phải vậy, Tiêu Ân, em đừng đem quá nhiều cảm xúc để nhìn nhận chuyện này." Rõ ràng Nhạc Hằng có chút không vui nhưng lại vẫn ngon ngọt dỗ dành tôi: "Hà Uyên Uyên đã nói rồi, chuyện trước đây là cô ta không đúng, bây giờ cô ta chỉ muốn làm bạn với anh."
Chỉ là làm bạn? Tôi cười lạnh tự đáy lòng, từ bao giờ mà Nhạc Hằng cũng tin vào những lời quái quỷ đó vậy. Thấy tôi không nói gì, Nhạc Hằng liền bắt đầu nói tiếp: "Có thể người khác nói anh không tin nhưng cô ấy thì khác."
"Tại sao lại khác?" Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói của mình nghe hoà nhã một chút: "Vì cô ta vô cùng xinh đẹp? Còn vì cô ta là thiên kim tiểu thư của tập đoàn họ Hà? Và chỉ là vì cô ta là Hà Uyên Uyên?"
"Tất cả." Nhạc Hằng cũng không già mồm, anh trả lời lạnh nhạt: "Cô ấy là Hà Uyên Uyên kiêu ngạo, cô ấy nói làm bạn thì nhất định là làm bạn, cô ấy sẽ không làm ra chuyện hạ thấp bản thân mình, rất khó coi."