Vực Sâu Ham Muốn

Chương 308: Một mực cho rằng anh đã sai




Cho dù tôi không tán thành với thủ đoạn của Nhạc Hằng nhưng cũng hiểu được thủ đoạn độc ác đầy quả quyết này đã khiến anh vượt qua những khó khăn để có được vị trí hiện tại, tôi không thể suy bụng ta ra bụng người, một mực cho rằng anh đã sai được.

Anh trà trộn vào giữa hai con đường thiện và ác, có lẽ bàn tay anh cũng đã sớm dính máu của kẻ khác. Theo tin tức nghe ngóng được từ phía Lâm Tuyết, hình như ngành nghề nửa phạm pháp, nửa hợp pháp như Vàng Son, cũng đã được coi là một sản ngiệp sạch sẽ trong tay Nhạc Hằng rồi.

Nói cách khác thì bộ mặt đen tối nhất của anh vẫn chưa được phơi bày trước mắt tôi, e rằng tôi vẫn không chấp nhận nổi cho nên tôi cũng chưa bao giờ đi hỏi. Tôi sợ tôi không dũng cảm được như mình nghĩ, vậy nên thà cứ coi như mình không biết gì còn hơn.

Thế nhưng bây giờ lại khác, tôi vừa trải qua mối nguy của bệnh AIDS, biến đổi tâm lý trong thời gian này thực ra cũng chỉ là tốn vài giờ đồng hồ nhưng lại khiến cho tôi dám đối diện với nội tâm của chính mình.

Đối với tôi mà nói, quá khứ là những điều tầm thường mà đẹp đẽ, sau này khi bị gia đình nhà Kim Hoa hủy hoại tan nát, đã rất nhiều lần tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong nhưng hiện tại tôi đã vượt qua được mọi thứ, cho dù có bắt tôi phải chết thì tôi cũng không cam tâm.

Không chỉ có như vậy, vì khoảng thời gian đau khổ này mà trời xui đất khiến thế nào tôi lại kết thân với Nhạc Hằng, rồi dần dần qua lại và bước vào cuộc sống của anh.

Như từ thiên đường rơi xuống địa ngục rồi lại một lần nữa bước lên tầng thiên đường cao hơn khiến tôi kích động. Hiện tại tôi rất trân trọng tình cảm này, Nhạc Hằng hoàn hảo, đặc biệt là vậy, cho dù anh có tuyệt tình tàn nhẫn với bất kỳ ai đi chăng nữa nhưng với tôi, anh lúc nào cũng dịu dàng, cưng chiều tôi.

Không có lý do gì để tôi phải sợ người luôn bảo vệ tôi cả, điều mà tôi nên sợ chính là gã mập mà suýt chút nữa lấy đi sự trong sạch của tôi trên du thuyền lúc trước. Người mà tôi nên sợ chính là Ngũ Trương – kẻ giả nhân giả nghĩa khiến người ta tởm lợm, còn người không nên sợ duy nhất đó chính là Nhạc Hằng.

Tình cảm của tôi đối với Nhạc Hằng thực ra bản thân tôi từ trước đến nay vẫn luôn mơ hồ, tôi đã từng cho rằng là bản thân tôn sùng anh giống như fan hâm mộ thầm mến thần tượng vậy, chứ không hề giống với tình cảm nam nữ kia.

Về sau tôi phát hiện mình lại vì Hà Uyên Uyên mà khó chịu, không muốn bên cạnh anh xuất hiện người con gái khác, còn anh lại có thể giải thích với tôi về những vụ tai tiếng tình dục của anh. Cứ như vậy lại khiến tôi suy đoán rằng trong lòng anh, thực ra cũng có một vị trí cho tôi.

Nếu như tôi ra đi ở đây thì có lẽ Nhạc Hằng sẽ để lại dấu ấn rất sâu đậm trong tim tôi, nhưng không có anh cũng không sao. Bỏ lỡ thì cũng bở lỡ rồi, suy cho cùng thì xem ra tam quan của chúng tôi không hề thích hợp.

Tôi luôn cho rằng, hai con người ở hai thế giới khác nhau thì không thể ở bên nhau được, thế nhưng số phận lại hết lần này đến lần khác khiến chúng tôi gắt gao quấn lấy nhau, khiến cho chúng tôi càng lún càng sâu. Tôi bắt đầu bị mất ngủ, sẽ cả đêm hễ cứ nhắm mắt lại là thấy gương mặt của anh.

Thậm chí ngay cả khi đối mặt với lời cầu hôn của người đàn ông đã xem mắt thích hợp với tôi nhất thì tôi cũng sẽ do dự, sẽ có chút không cam tâm, sẽ không muốn như vậy mà mất đi tư cách ở bên anh.

Kể từ khi đó bắt đầu, tôi dường như không còn đường lui nữa, nhưng vẫn cứ ôm ấp may mắn trong lòng, tưởng rằng sẽ ra đi bất cứ lúc nào. Cho đến sau này, cho dù là biết một ngày nào đó trong tương lai chúng tôi sẽ phải chia tay nhau, nhưng tôi vẫn không muốn ra là xoay người rời đi trước.

Trong lúc tôi chưa nhận ra thì tình cảm mà tôi dành cho anh đã sâu đậm đến mức tôi chưa từng được trải nghiệm. Với tôi, tôi luôn rất trân trọng hai mối tình trước khi đến với Nhạc Hằng, bất luận là Hà Hàn hay là Ngũ Trương.

Nhưng bây giờ tôi mới hiểu ra, cho dù là khi tình cảm tôi dành cho anh có sâu đậm thì cũng chỉ là ở mức độ “thích” mà thôi. Đến hiện tại thì tôi đã chịu thừa nhận, tình cảm mà tôi dành cho Nhạc Hằng là tình yêu!

Tôi không sợ chết nhưng cũng không thể phủ nhận là mình muốn sống, nhất là trong ấn tượng của tôi thì chứng bệnh của bệnh AIDS cực kỳ kinh khủng, nếu tôi mắc phải rồi thì e là sẽ chết vì nguyên nhân khác trước khi phát bệnh rồi.

Còn về người mẹ có gương mặt vô cùng hòa nhã của tôi, ngay cả khi tôi ly hôn bà ấy đã không đồng ý, rồi vất bỏ cả hình tượng để cãi nhau với tôi, còn đích thân đến thành phố F mà bưng trà rót nước cho Ngũ Trương và Kim Hoa bọn họ, thái độ vô cùng hèn mọn với mong muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của tôi.

Nếu như tôi thực sự mắc phải căn bệnh nhục nhã này thì đoán chừng bà ấy sẽ tức giận đến mức đuổi thẳng tôi ra khỏi nhà mất. Với bà ấy mà nói, thà rằng đi nói với người ngoài là con gái bà ấy bị chết do tai nạn giao thông ngoài ý muốn còn hơn là chết theo kiểu này.

Tôi đột nhiên nhớ đến chị Văn – người phụ nữ đáng thương ấy đã chứng minh cho tôi thấy không phải bệnh của của ai cũng bị lây đều vì những hành vi như vậy. Thế nhưng, phần lớn mọi người vừa nghe tới loại bệnh này đều khăng khăng nói là đáng đời bọn họ, nói bọn họ bị báo ứng cho sự không biết chừng mực.

Biết được Nhạc Hằng mắc bệnh, trong nháy mắt tôi thực sự rất sợ hãi, tôi sợ sau khi mắc bệnh tôi sẽ phải đối mặt với đủ các loại lời đồn nhảm nhí, sợ sau khi mắc bệnh tôi ngày càng trở nên tiều tụy. Nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện phải rời xa anh!

Đến lúc sau, trong mười phút ngắn ngủi chờ đợi bản kết quả xét nghiệm, tôi đã hạ quyết tâm bắt đầu vạch ra kế hoạch cho tương lai của hai chúng tôi. Cũng không biết tại sao mà tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Có thể đối với tôi, Nhạc Hằng trước kia quá hoàn mỹ, ở bên một người hoàn mỹ như vậy khiến tôi cảm thấy hư ảo, không thiết thực. Tôi sợ một ngày nào đó khi tỉnh dậy thì phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mơ, hoặc là đọc được tin tức viết về chuyện tình cảm mới nhất của Nhạc Hằng từ một trang mạng nào đó, rồi mới bừng tỉnh nhận ra bản thân và anh chỉ một là trò đùa.

Nhưng hiện tại Nhạc Hằng đã mắc bệnh, sự hoàn mỹ của anh lại bị khuyết thiếu đi một phần. Như từ tiên cảnh rơi xuống trần gian khiến tôi cảm nhận được rõ anh không còn là một nam thần nữa mà anh cũng có những khuyết điểm, anh là bạn trai của tôi – Tả Tiêu Ân!

Tôi nhếch môi, mừng thầm cho tâm tư bé nhỏ của mình, tôi và người đàn ông này sẽ có tương lai. Cho dù là con của chúng tôi có thể sẽ bị nguy hiểm thì tôi cũng vẫn hy vọng kéo dài được thời gian sinh cho anh một đứa con.

“Tả Tiêu Ân? Em có nghe thấy anh nói không vậy?” Tôi đã rơi vào mạch suy nghĩ quá lâu, Nhạc Hằng không thấy tôi trả lời, anh dần có chút mất kiên nhẫn, “Em còn nghe máy không vậy?”

Tôi sửng sốt, nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Còn, xin lỗi anh, em xao nhãng quá.” Dừng lại một chút, tôi xấu hổ nhìn thoáng qua, Lý Ninh không biết là đã ăn cơm xong từ lúc nào rồi nữa, anh ta ngồi dựa trên ghế sofa nhìn tôi với dáng vẻ bất nhã.

Không đếm xỉa đến ánh mắt và dùng khẩu hình để truyền đạt thông tin của anh ta, tôi quay đầu chú tâm nói chuyện điện thoại với Nhạc Hằng, “Sao vậy? Anh muốn đến hay là tìm bọn họ nói chuyện đây?”

“Ừ, anh lập tức qua đó.” Nhạc Hằng dừng lại một chút, “Em kêu bọn họ đi trước đi, anh có chuyện muốn nói riêng với em.”

Tôi mấp máy môi, nhưng vẫn kiềm chế cười thầm trong lòng, rồi làm bộ bình tĩnh đáp lại, “Vậy em đợi anh.”

Là muốn hẹn hò với tôi sao? Mặc dù trước giờ tôi chưa từng gọi điện thoại cho Nhạc Hằng, nhưng cứ cách một thời gian là anh lại liên lạc với tôi. Tôi rất thỏa mãn vì trước giờ anh chưa từng vì bận bịu mà quên cả tôi.

“Cô cười hơ hớ thế kia, có phải Nhạc Hằng muốn đến tìm cô rồi hai người hẹn hò không?” Lý Ninh giễu cợt: “Xem bộ dạng cô kìa, có mỗi cuộc điện thoại mà đã vui như vậy rồi, được rồi, vậy thì tôi cũng không ở đây khiến người ta ghét nữa, tôi đi trước đây.”

Tôi cắt ngang một tiếng, tùy ý vẫy tay, rất hài lòng với tính tự giác của anh ta, cũng chẳng tính toán với lời trêu chọc của anh ta nữa. Quay đầu lại nhìn Lâm Tuyết vẫn ngồi im ở đó rồi cười dịu dàng.

“Ừ, chị cũng đi đây.” Lâm Tuyết nháy mắt vài cái dí dỏm cười, tỏ ra bản thân rất biết điều, “Em biết đấy, vốn dĩ chị cũng vội về nhà, có giữ chị cũng không ở lại đâu.