Vực Sâu Ham Muốn

Chương 296: Quán ăn may mắn




Vì vậy chúng tôi xem kĩ hai quán còn lại, cuối cùng đi vào quán ăn may mắn.

Nhìn thấy ba cô gái chúng tôi, chủ quán nhiệt tình chào hỏi, “Ba cô gái xinh đẹp muốn ăn gì? Nhìn các cô xinh đẹp như vậy, tôi nhất định sẽ hạ giá cho các cô!”

Vừa nghe những lời nói này chúng tôi đã cảm thấy sững sờ, mặc dù chủ quán là một chàng trai trẻ, nhưng ai cũng không thể nghĩ được rằng chủ quán lại thẳng thắn như vậy, vẫn là chị La có nhiều kinh nghiệm, người đầu tiên trở lại trạng thái bình thường, che miệng khẽ cười, “Vậy ông chủ nói lời phải giữ lời đó, lát nữa phải hạ giá cho chúng tôi, tốt nhất là không cần tính mấy đồng lẻ là được.”

Chủ quán vui vẻ đồng ý, “Được thôi, các cô muốn ăn gì? Ở chỗ chúng tôi đều là thực phẩm tươi ngon, vừa mới chiên hôm nay.”

Trước đó lời nói của tôi còn đanh thép, nhưng khi nhìn thấy những xiên thịt nướng lí trí bỗng nhiên sụp đổ. Tôi có thể cảm nhận được nước miếng của mình sắp chảy ra nên liền vội vàng nuốt xuống.

Phản xạ có điều kiện này còn đáng sợ hơn cả khi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai.

Ba người chúng tôi cùng nhau chọn, cuối cùng chọn một ít xiên mực, cánh gà, xiên thịt dê và một ít sườn non, “Được rồi ông chủ, những thứ này... Đúng rồi, thêm cân rưỡi tôm hùm, một thùng bia. Cảm ơn, phiền anh nhanh nhanh chút.”

Chủ quán ngơ người, “Không chọn rau củ à?” Thấy chúng tôi không có động tĩnh gì, anh ta lại nói thêm một câu, “Rau củ không lấy tiền, coi như tôi miễn phí cho ba cô.”

Lâm Tuyết vẫn quả quyết lắc đầu, “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà chúng tôi vốn theo chủ nghĩa ăn thịt... Tôi đã mấy ngày ăn rau củ rồi, mau mang thịt đến cho tôi, nếu không tôi sẽ ăn anh đấy!”

Ông chủ đẹp trai vừa nghe xong liền cười hớn hở, “Được thôi, vậy cô cứ ăn luôn tôi đi, tôi cầu xin còn không được, cô gái xinh đẹp cô nhớ phải dịu dàng một chút nha.”

Lâm Tuyết cũng khó xử đỏ mặt, lời nói của người đàn ông này thật sự quá lộ liễu, trong khi còn rất nhiều người ở đây Lâm Tuyết ngại ngùng cũng là điều đương nhiên.

Tôi và chị La nhìn nhau, chỉ cúi đầu xuống lén cười. Bây giờ nói thế nào Lâm Tuyết cũng đang trong tình trạng độc thân, Tiêu Điền cũng không biết vì lí do gì mà không ở với chị ấy, có chút đào hoa cũng tốt.

Miệng chủ quán của quán ăn nhỏ này thật sự cũng rất ngọt ngào, xem ra không đủ chín chắn, từ lúc chúng tôi bước vào quán luôn gọi chúng tôi là cô gái xinh đẹp, mặc dù nghe có vẻ thoải mái, nhưng cũng có thể hiểu rõ anh ta là người nói năng tùy tiện.

Những lời nói như vậy ai mà biết đã từng nói với bao nhiêu người chứ, có lẽ thường là những vị khách là những cô gái anh ta cũng nói như vậy. May mà Lâm Tuyết dù gì cũng là một người từng trải, kĩ năng kém như này chúng tôi cũng không sợ chị ấy sẽ bị lừa đâu.

Thịt nướng khi nướng cũng rất lâu, trong quán cũng có nhiều khách, e rằng cũng đang có người đang đợi lắm. May mà tôm hùm được đưa lên cũng rất nhanh. Hỏi chủ quán lấy mấy chiếc gang tay, và ba người chúng tôi bắt đầu “chiến đấu”.

Rất khó có thể bóc được vỏ tôm hùm, chúng tôi vừa thổi vừa đưa vào miệng, ngay đến cả thời gian nói chuyện cũng không có. Chỉ còn có tiếng hút “Xụt... xịt...”.

Năng lực ăn cay của tôi vốn dĩ rất bình thường, chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy cảm giác cay đến nỗi toát mồ hôi thật sự cũng không tệ. Bây giờ cay đến nỗi không thể ngậm được miệng, tôi liền mở một chai bia để uống.

“Tiêu Ân, uống như vậy sẽ bị say đấy.” Lâm Tuyết nhìn tôi, nhìn bộ dạng sảng khoái của tôi, liền có ý muốn ngăn tôi lại.

“Không còn cách nào khác, cay quá.” Tôi lè lưỡi, “Cũng chỉ là bia thôi mà. Nói thế nào đi chăng nữa em cũng không bị một cốc đánh gục đâu.”

Lâm Tuyết vẫn chưa kịp nói gì, chị La đã lên tiếng, “Đúng vậy đúng vậy, em không bị một cốc đánh gục, dù gì cũng phải cố gắng hết một chai đúng không? Điểm khác biệt ở chỗ người khác là một chai rượu, còn em một chai bia cũng là người say trước.”

Tôi trợn mắt lên, mặc dù tửu lượng của tôi không được tốt, nhưng ít nhất cũng không cần phải nói ra ở một con phố to như vậy chứ. Sẽ làm cho mọi người hiểu lầm đấy.

Tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng không biết làm thế nào. Ai bảo họ đã nói ra sự thật chứ... cũng không phải là sự thật, với tửu lượng của tôi, rõ ràng có thể miễn cưỡng uống hai chai rưỡi mà.

Nhưng mà mấy người rõ ràng không thèm quan tâm đến tôi, ai cũng đều bị đồ ăn ngon trong tay dụ dỗ, chỉ ở đó hít không khí vào để làm giảm cảm giác trên đầu lưỡi. Nói như vậy tôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng, đừng thấy hai người họ trêu chọc tôi như vậy, đó gọi là dùng cả cuộc đời để làm bạn của nhau.

Không biết tay nghề nướng của chủ quán nhanh hay đang cố ý muốn để chúng tôi chen lên trước, nói chung xiên của chúng tôi được bày lên rất nhanh, nhìn mấy chục xiên thịt đều được bày lên liền cảm thấy thỏa mãn.

Chỉ là thịt vừa được nướng nên hơi nóng, bên trên được bao phủ bởi lớp ớt và thì là, vừa tiếp xúc với lưỡi đã nóng ran lên. Nhưng sự dày vò như vậy, cũng không thể lung lay quyết tâm của chúng tôi.

Ba người chúng tôi hiểu ngầm ý nhau vừa cắn vừa không ngừng thở ra, vốn dĩ lo lắng thức ăn thừa lại sẽ lãng phí, không ngờ ba người đều đã đánh giá thấp sức ăn của mình, đã ăn hết sạch tất cả xiên nướng ở trên bàn.

Thỏa mãn ợ một cái, chị La híp mắt cười, “Chẳng cần nói, mùi vị của quán xiên nướng này thật sự rất tuyệt, tại sao hôm nay mới phát hiện ra một nơi quý như này nhỉ.”

“Đúng vậy, ông chủ cũng rất tuyệt.” Tôi mở lời, cố ý liếc nhìn Lâm Tuyết, “Khéo ăn nói và thú vị, quan trọng là, anh ta đã đồng ý giảm giá cho chúng ta.”

“Từ lúc nào mà em lại trở thành thần giữ của vậy? Không đến mức vì giảm giá một chút mà hi sinh bản thân chứ?”’ Chị La cười khúc khích, sau đó cũng liếc nhìn Lâm Tuyết, “Hay là, em muốn hi sinh bạn bè?”

“Ai cha, bị phát hiện rồi.” Tôi gật đầu nói to, “Không sai, em thực sự định hi sinh chị Lâm Tuyết, sao nào, chị có đồng ý với ý kiến của em không?”

“Đương nhiên rồi, chị cũng cảm thấy ý kiến này rất hay.” Chị La bật cười thành tiếng, trêu chọc thành công làm cho Lâm Tuyết đỏ mặt. Chỉ là Lâm Tuyết cũng không ngốc, sao có thể can tâm mà để chúng tôi trêu đùa chứ.

“Tại sao lại hi sinh em?” Lâm Tuyết đấm chúng tôi mỗi người một cái, “Nói về độ xinh đẹp, em không xinh đẹp bằng Tiêu An, nói về độ khéo léo em cũng không khéo léo bằng chị La. Trình độ giáo dục thì càng bị hai người ném ra ngoài, hay là hai người hi sinh đi.”

“Tại sao lại tự coi thường mình như vậy? Cục cưng hãy tin chị, em là một người phụ nữ rất giỏi.” Chị La bĩu môi, “Huống hồ, em còn là người duy nhất độc thân.”

Tôi gật đầu, không ngừng khen Lâm Tuyết, “Đúng vậy, chị thật sự rất quyến rũ... Em không có ý đó, ý em muốn nói chị rất dễ thương, khác hẳn so với những vẻ đẹp bề ngoài bình thường, vẻ đẹp của chị đến tận xương tủy.”

Lâm Tuyết ngơ ngác một hồi, nhắc lại một lần, “Chị, đẹp đến tận xương tủy.”

Tôi gật đầu khẳng định đáp án với chị ấy, sau đó lén nói thầm bên tai với chị La, “Chỉ có một mình Lâm Tuyết độc thân, người ở nhà chị, là người đàn ông xem mặt đó hay là Lý Ninh vậy?”

Thấy Lâm Tuyết vẫn đang ngơ ngác không để ý đến cuộc nói chuyện của chúng tôi, chị La trợn mắt nhỏ giọng trả lời, “Em nói xem? Biết rõ rồi còn cố ý hỏi gì nữa? Đương nhiên là Lý Ninh rồi, không phải em khuyên chị tuổi tác không phải lý do có thể ngăn cản được tình yêu sao.”

Hóa ra còn có công lao khuyên giải lúc đầu của tôi sao? Tôi gật đầu, rồi ra vẻ đập nhẹ vào vai của chị La, xua chân nhấn mạnh, tròn vành rõ chữ, “Đúng vậy, trẻ con dễ dạy.”

Chị La trợn mắt, “Biến đi nào. Con bé này còn giả bộ quan tâm chị gì chứ. Mới yêu được mấy lần vậy em, rõ ràng năm đó còn cần chị đưa ra ý kiến cho mình, bây giờ lại có ý đồ muốn phô trương trước mặt chị sao.”