Vực Sâu Ham Muốn

Chương 293: Giết một người răn trăm người




Qủa nhiên thấy gương mặt tuấn tú của anh ta đã đỏ ửng lên, “Nói vớ vẩn gì vậy? Tôi…tôi là sợ Nhạc Hằng tưởng đây là thật, mang theo ý nghĩ giết một người để răn trăm người, cho dù giết nhầm còn hơn bỏ sót liền lấy tôi ra để khai đao thì phải làm sao!”

Thật sự là quá không hiểu Nhạc Hằng mà, chẳng cần dùng đến cái IQ cao như vậy của anh, thì anh chắc chắn sẽ không tin rồi chuyện này rồi. Cho dù anh có tìn thì cũng sẽ không lấy Lý Ninh ra khai đao, mà đoán chừng là sẽ trực tiếp cho hai chúng tôi cùng nhau xuống làm bạn ở dưới hoàng tuyền.

Nhac Hằng luôn là người ngang ngược với suy nghĩ là thà để tôi phụ người, chứ không thể để người phụ tôi. Thế nhưng biết sao giờ, ai bảo tôi yêu anh chứ, để bảo vệ tôi nhất định sẽ tuân thủ ở bên anh.

Bĩu môi, tôi thầm nói chị La sao có kìm nén cơn tức giận như vậy chứ, quay mặt đi nhìn một cái liền vui luôn. Nắm chặt cái thìa ở trong tay đến nỗi cái khớp xương đã trắng bệch ra, có thể thấy đã dùng sức lực rất lớn.

Bộ dạng giữ bình tĩnh này hoàn toàn chính là làm bộ làm tịch, vậy thì phải bao lâu nữa mới mất kiểm soát đây? Tôi khẽ sờ cằm, bắt đầu thấy hiếu kì.

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh.” Tôi quay đầu nhìn hắn ta, chú ý đến ý cười trêu đùa ở trong mắt tôi Lý Ninh liền ngây ra một chút, rồi rất nhanh liền hồi phục lí trí.

Cũng không biết rốt cuộc anh ta có lĩnh hội được sự lao tâm khổ tứ lần này của tôi không, dù sao thì tôi đã quay lưng lại nên chắc chị La cũng không nhìn thấy được biểu cảm của tôi, tôi cũng đã chẳng muốn làm ra vẻ nữa.

“Tôi cần cô bảo vệ?” Lý Ninh đã khôi phục là cái bộ dạng rất lưu manh của hắn ta, sau khi biết được mục đích của tôi anh ta cũng liền bắt đầu không lo ngại gì, “Cô cũng đã nói tôi là tình nhân của cô như vậy rồi, đương nhiên là tôi bảo vệ cô rồi.”

Xẹt, sớm đã biết không thể quay đầu rồi. Vừa rồi vẫn còn là một bộ dạng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường xong, sao nhanh như vậy đã có thể phản kích rồi, trêu chọc không được còn bị trêu chọc lại. Thoáng chốc tôi liền tức giận rồi, nhìn thấy đối phương vẫn đang cố tình nhếch mày, tôi càng tức đến không thể nói được gì.

Một tiếng bộp, cái ly trong tay chị La đã vỡ rồi, tôi liền kinh ngạc, quay đầu nhìn thấy chính là mảnh vụn của thủy tinh, còn cả những giọt máu đỏ tươi ở trong lòng bàn tay của chị La sau khi bị thủy tinh cứa rách.

Động não một chút, tôi lập tức có một dự cảm không được tốt lắm. Chết rồi chết rồi, lần này đã đùa quá trớn rồi.

“Không sao chứ.” Lý Ninh lao nhanh qua đó, cầm tay chị La lên đau lòng nhìn mãi không thôi, “Sao lại bất cẩn như vậy chứ? Có phải rất đau không? Có cần bây giờ tôi đi miếng băng cá nhân không?”

“Cần anh lo sao?” Chị La lạnh lùng đáp lại một câu, rút tay ra khỏi tay Lý Ninh, “Anh vẫn nên lo cho tốt chuyện của mình đi, không biết liêm sỉ mà vớ vẩn với bạn gái của người khác như vậy chứ.”

Thấy chị La thật sự đã tức giận rồi, tôi cũng không gây gổ nữa, chỉ chống đầu ngồi ở bên xem kịch hay. Còn cái đối tượng tìm hiểu kia thì không nhịn được nữa rồi, bị bơ quá lâu nên đã tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự tôn của một người đàn ông của anh ta.

“Người…thanh niên này là ai?”

“Liên quan quái gì đến anh, ở đâu ra một cái người mặt dày như vậy khi mà vẫn cứ ngồi ở đây chứ, không nhìn ra chúng tôi là quan hệ gì sao?” Còn chưa nói xong, Lý Ninh liền thẳng thẳn lên tiếng chặn ngang họng anh ta. Tôi đoán chắc là, người đàn ông này đi xem mắt chị La nhưng ngồi quá gần, Lý Ninh có thái độ thù địch với anh ta cũng là điều tất nhiên. Đoán chừng Lý Ninh sớm đã thấy anh ta không thuận mắt rồi, nhịn anh ta cũng không phải ngày một ngày hai gì.

Bị Lý Ninh chẹn họng như vậy, khuôn mặt người đàn ông tái mét cả lại, cuối cùng mang theo khuôn mặt khó chịu như là ăn trúng cái gì rồi bị táo bón vậy, nhìn chị La một cái, rồi đứng lên chào tạm biệt. Lý Ninh lén nhìn biểu cảm của chị La, thấy chị ấy vẫn không chút biến sắc nào mới thở phào một cái.

Người đàn ông đó muốn đi chị La cũng cũng chẳng giữ, chỉ ừ nhạt nhẽo một tiếng, vẫn ngồi ở chỗ cũ chẳng hề động đậy, đến cả một ánh mắt cũng không bố thí cho đối phương.

Chị La cũng thật là tàn nhẫn mà, trước đó đúng là diễn kịch cho tôi xem mà. Tôi chặc chặc lưỡi, nhớ lại cái kĩ thuật diễn xuất của chị La hôm nay, đặt ở trong giới giải trí cũng sẽ được tôn là đại thần.

Hơn nữa ngoại hình của chị La cũng đẹp như vậy, đặt trong giới giải trí cũng chẳng kém những nữ minh tinh tên tuổi lớn đó. Nếu như nói trước đây không có bí quyết, bây giờ ngược lại cũng đã quen biết một nhà tạo mẫu độc miệng Sara rồi mà.

Thế nhưng tính cách của chị La cũng là vô cùng kiên cường và sĩ diện, điều này có thể nhìn ra từ việc chị ấy không chịu chủ động hỏi tôi thông tin của Lý Ninh, cũng không chịu chủ động tìm anh ta, ngược lại còn lập ra một cái kế đưa hết toàn bộ chúng tôi vào.

Tôi có thể nhìn ra, thì Lý Ninh càng có thể nhìn ra. Thế nhưng cũng không nói gì nhiều, đi thẳng đến trước mặt chị La, sắc mặt có chút phức tạp, “Em làm nhiều như vậy, không phải chính là vì muốn gặp tôi sao? Thực ra em chỉ cần….”

“Anh vẫn tự luyến như vậy. Tôi chưa từng muốn gặp anh, kể ra, tôi trốn anh còn chẳng kịp đấy.” Chị La lạnh lùng mở lời cắt đứt lời anh ta, “Tôi là thật tâm muốn dựa vào xem mắt để tìm một đối tượng kết hôn, thì có liên quan gì đến anh chứ?”

Tôi cũng là thật tâm không thể lí giải nổi cách làm của chị La, rõ ràng là ý đó, bây giờ lại chết cũng nhận. Chẳng lẽ là vừa rồi ra tay quá hiểm, chị La ghen tuông nên nảy sinh ra tâm lí phản nghịch?”

Lý Ninh ngây ra một lát, cũng không buồn bực, dáng vẻ của anh ta khi ở trước mặt chị La vẫn luôn khom lưng khuỵu gối như vậy, bản thân tôi và anh ta coi như là đã sớm quen với nó rồi, cho nên anh ta không xấu hổ, thì tôi càng chẳng có gì phải xấu hổ cả.

“Chúng ta nói chuyện tử tế với nhau không được sao?” Lý Ninh thở dài một cái, “Tôi vốn đã hứa hẹn với em trong thời gian hai năm, dự định sau khi có vài thành tựu sẽ ngẩng cao đầu quay về cưới em. Thế nhưng nếu như bây giờ em thật sự muốn kết hôn, vậy thì chúng ta kết hôn trước đi là được.”

“Không được! Hai người không thể kết hôn.” Chị La còn chưa kịp nói gì, thì tôi liền nhảy ra phản đối rồi. Hai người đều không nghĩ rằng tôi sẽ phản ứng mạnh như vậy, trong phút chốc đều ngây người ra.

Lý Ninh phản ứng lại đầu tiên, biểu cảm giống như nuốt phải một con ruồi nhặng buồn nôn vậy, “Không phải cô đã thích tôi rồi đó chứ? Đừng mà, tôi so với người đàn ông tốt như Nhạc Hằng thì cái gì cũng tồi tệ, cô vẫn là tha cho tôi đi.”

Tôi suýt chút nữa đã tức hộc cả máu, phẫn nộ nhìn anh ta, “Anh cũng biết anh so với Nhạc Hằng thì cái gì cũng tồi tệ sao? Tôi sao có thể nghĩ cách với anh chứ? Hơn nữa tôi vốn đâu có ưa gì anh.”

“Cảm ơn cô, tôi cầu còn chẳng được.” Học theo dáng vẻ của tôi, Lý Ninh cũng hếch mắt lên trời, “Vậy cô hãy nói xem, tại sao chúng tôi không thể kết hôn chứ?”

“Không phải là không thể kết hôn, chỉ là bây giờ không thể kết hôn.” Tôi chẳng chút cảm tình nào mà trả lời anh ta chẳng chút cảm tình nào, “Anh không phải không biết chuyện bây giờ anh đang làm nguy hiểm biết bao, bây giờ anh và chị La kết hôn, không phải sẽ hại chị ấy sao?”

Trước hết không nhắc đến ngộ nhỡ anh ta mà chết thì chị La sẽ phải ở góa, cho dù anh ta luôn bình an, bây giờ anh ta chỉ có một mình nên người khác không thể nắm được thóp của anh ta, nếu như tùy tiện kết hôn thì cũng đồng nghĩa với việc đẩy chị La ra trước mặt đám đông.

Đến lúc đó bỏ qua chuyện anh ta chủ động tiết lộ ra điểm yếu của anh ta ra, thì gia cảnh của chị La sau đó liền bị đào bới lên. Nghe thấy những phân tích của tôi, Lý Ninh tỏ ra cũng đã thông suốt hơn, mở miệng, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.

Ngược lại là chị La đã chau mày lại, ánh mắt đang nhìn qua lại 2 bọn tôi, “Tôi quả nhiên không đoán sai mà, hai người có chuyện gì giấu tôi. Hôm nay mọi thứ đã nói đến nước này rồi, hai người còn không chuẩn bị nói rõ ra sao?”

Tôi cúi thấp đầu xuống, ấp a ấp úng nói, “Không phải em không muốn nói, mà là anh ta không cho phép em nói. Chị cũng đã biết anh ta là con trai của Thiện Lục mà, em thực sự rất sợ đó.”

Vào thời khắc mấu chốt như thế này, tôi đương nhiên là phải đổ hết lỗi lên đầu Lý Ninh rồi. Tôi có thể giúp anh ta thì đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, đương nhiên cần phải trả một cái giá nào đó chứ.

Đây chính là điều mà anh ta đã từng nói, trên trời sẽ chẳng rơi xuống miếng ngon, trên đời này cũng chẳng có bữa cơm miễn phí. Khẽ nhếch mày, tôi đắc ý nhìn anh ta một cái, cái biểu cảm hận đến không thể nói nên lời rồi lại không thể lao lên cắn chết tôi đúng là rất ổn.