Vực Sâu Ham Muốn

Chương 289: Cô đang nói đùa với tôi đấy à_




“Cô đang nói đùa với tôi đấy à? Tôi là bác sĩ riêng của Nhạc Hằng, cô có biết tư nhân hai từ này nghĩa là gì không? Ý của nó cũng chính là trừ Nhạc Hằng ra thì ai cũng đều không có quyền sai khiến tôi làm điều gì cả, bao gồm cả bạn gái của anh ta.”

Tôi liền nghẹn lời, mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, thế nhưng cũng hiểu câu nói người giỏi thì đều hay có nguyên tắc. Thở dài một hơi, tôi cố ép bản thân phải bình tĩnh một chút, “Tôi biết rồi, vậy để tôi bàn bạc với Nhạc Hằng một chút rồi sẽ nói lại với anh.”

Đối phương hài lòng “Ừ” một tiếng rồi ngắt điện thoại luôn, để lại tôi thấy khó chịu ở đây. Có lẽ là Lý Ninh quá dễ bảo rồi, khiến tôi vô ý quên đi mất đa số những người ở trong cái vòng tròn này đều lạnh lùng.

Không có so sánh thì sẽ không có điểm nổi bật, có một bác sĩ ăn nói sắc bén như vậy để mang ra so sánh, tôi đột nhiên cảm thấy Lý Ninh thực sự lương thiện như một thiên sứ vậy.

Liếc mắt khinh thường, mặc dù đối phương không nhìn thấy, thế nhưng trong lòng tôi dù sao cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nghĩ một chút vẫn là nên gọi điện thoại cho Nhạc Hằng, “Alo, Nhạc Hằng…bây giờ anh có đang bận không? Em có chuyện muốn nói với anh…”

“Ừm, em muốn nói chuyện của Lâm Tuyết sao?”Nhạc Hằng ngừng một lát, “Lý Ninh đã nói với anh rồi.”

Tôi liền ngây ra, không ngờ rằng Nhạc Hằng đã biết chuyện này, “Anh biết sao? Thế nhưng bác sĩ nói với em, không có được sự đồng ý của anh thì anh ta sẽ không làm bất cứ điều gì.”

“Ừ, anh ta đúng thật là chỉ nghe lời của một mình anh. Là anh cố ý không thông báo với anh ta.”

Lời này của Nhạc Hằng khiến tôi chết trân ra đó, tôi không thể hiểu được vì sao anh lại làm như vậy, “Anh cố ý sao? Thế nhưng…vì sao?”

“Tả Tiểu Ân, em có còn nhớ thân phận của mình không?” Ngữ khí của Nhạc Hằng có chút lạnh lẽo, “Em là bạn gái của anh, tại sao chuyện gì cũng đều không nói với anh, ngược lại lại đi tìm Lý Ninh?”

“Chỉ là em thấy anh đang bận, không muốn quấy rầy anh thôi.” Tôi cũng có chút ấm ức, “Hơn nữa Lý Ninh thực sự có thể làm được, mỗi lần chuyện mà em nhờ anh ta làm anh ta đều có thể làm được, cho nên em liền…”

“Liền thấy thân với anh ta hơn với anh? Tả Tiểu Ân, anh nên nói là em ngốc hay nói em ngây thơ mới đúng đây? Em tưởng như vậy thì sẽ không làm phiền anh sao? Em vẫn thật sự tưởng rằng không có sự cho phép của anh, Lý Ninh sẽ tự mình làm việc cho em sao?”

Tôi đúng thật vẫn cho rằng chuyện của Lý Ninh đều là anh ta tự mình lén đi làm, Nhạc Hằng hỏi như vậy, tôi thấy bối rối không thể nói nên lời.

“Con người như Lý Ninh, chuyện đó mà không có lợi thì sao có thể đi làm chứ? Chuyện mà anh ta làm giúp em, đương nhiên đều sẽ quay sang đòi công anh.” Nhạc Hằng nói, thở dài một cái, trong ngữ khí đều là sự bất lực đối với tôi.

“Thế nhưng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến anh không vui, người khiến anh giận chính là em, Tả Tiểu Ân, chỉ cần là chuyện em muốn làm anh đương nhiên sẽ thay em giả quyết ổn thỏa tất cả, thế nhưng người đầu tiên mà em nhớ đến, vì sao không phải là người bạn trai là anh đây?”

Tôi không ngờ rằng Nhạc Hằng sẽ nói như vậy, ở trong lòng tôi, kể cả sau đó Nhạc Hằng có cười cưng chiều tôi, sẽ xoa đầu tôi, sẽ để lộ ra tính khí trẻ con, thế nhưng hình ảnh cao ngạo lạnh lùng không nói cười tùy tiện của anh từ lần đầu ấy từ lâu đã khắc sâu vào trong lòng tôi.

Thế nhưng Lý Ninh thì khác, từ khi anh ta vừa mới xuất hiện tôi tưởng rằng anh ta chỉ là một thanh niên bình thường, thế nhưng sau đó phong cách nói chuyện hài hước của anh ta cũng rất hợp với tôi, tôi có thể mặc ý bắt nạt hắn ta, ở trong lòng tôi, anh ta luôn là một đứa em thú vị.

Tôi coi Lý Ninh là bạn của mình, thế nhưng trước sau luôn ngưỡng mộ và hướng về Nhạc Hằng. Lúc đầu khi mới gặp được Nhạc Hằng tôi liền cảm thấy anh xa vời không thể chạm tới, anh quá xuất sắc, khiến tôi luôn có cảm giác tự ti không dám lại gần.

Cho đến bây giờ cũng vẫn vậy, tôi thật sự rất sự yêu anh, nhưng vẫn không thể thay đổi cái cảm xúc bản không dám tùy ý động đến Nhạc Hằng của bản thân. Tôi luôn rất sợ, nếu như tôi đòi hỏi quá nhiều, Nhạc Hằng có khi nào sẽ chê tôi phiền, ghét tôi, cuối cùng mới nhận thấy tôi không bằng Hà Uyên Uyên.

Tôi vô cùng cẩn thận gìn giữ cái đoạn tình cảm này, bởi vì tôi luôn biết vì sao mà có nhiều người như vậy đến tận nơi khiêu khích tôi, ép tôi rời xa Nhạc Hằng, nguyên nhân rất đơn giản, ngoại trừ bản thân bọn họ không dễ dàng buông tha cho người ta ra, thì cũng là vì tôi không xứng với Nhạc Hằng.

Nếu như gia thế của tôi nổi trội, xuất thân từ giới thượng lưu giống như Hà Uyên Uyên, vậy thì nhà họ Nhạc sẽ không phản đối như vậy. Bọn họ sẽ không cho rằng tôi yêu Nhạc Hằng vì tiền một cách cố chấp như vậy.

Thế nhưng tôi lại quên mất, trong chuyện tình cảm này áp lực mà Nhạc Hằng phải gánh chịu có lẽ cũng chẳng ít hơn tôi. Tôi trách trời thương dân đau buồn vì sự hy sinh vì chuyện tình cảm này của bản thân, mà lại không để ý đến sự hi sinh thầm lặng mà người đàn ông này giành cho tôi còn nhiều hơn.

Là tôi đã sai rồi.

Thở dài một cái, tôi nhẹ nhàng xin lỗi, “Nhạc Hằng, xin lỗi.”

“Tại sao phải nói xin lỗi? Tả Tiểu Ân, nếu như em dự định rời xa anh, thì nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.”

Tôi khẽ cười một tiếng, hóa ra cao ngạo như Nhạc Hằng, vậy mà cũng có cảm giác không an toàn trong tình yêu. Đây có phải có thể cho thấy tình yêu của người đàn ông này dành cho tôi, còn nhiều và sâu đậm hơn cả tôi tưởng.

“Em không muốn rời xa anh, Nhạc Hằng, em cũng sẽ không rời xa anh. Em xin lỗi anh là vì em luôn tự cho rằng việc mình làm là tốt với anh, sợ anh phân tâm, mà lại quên đi mất suy nghĩ chân thật của anh, xin lỗi anh.”

“….Em không cần phải xin lỗi, Tiểu Ân, là anh đã quá khích.” Nhạc Hằng ngừng một chút, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi dường như có thể nghe ra một chút ấm ức ở trong lời nói của anh, “Anh luôn đợi em, đợi em chủ động nói với anh, thế nhưng em luôn không nói với anh.”

Dường như như vậy vẫn chứ đủ, Nhạc Hằng lại còn tố cáo thêm một câu, “Nếu như không phải lần này đụng trúng cái đinh, anh thấy em vẫn là sẽ không muốn gọi điện cho anh.”

“Lý Ninh nói anh luôn rất bận rộn…cho nên em không dám chủ động gọi điện thoại cho anh, sợ quấy rầy anh làm việc, cũng sợ nhiều lần quá anh sẽ chán ngán vì không còn hứng thú. Hơn nữa, anh hết bận đều sẽ liên lạc với em sao? Em vẫn ngoan ngoãn chờ đợi anh mà.”

Mang theo tâm niệm sống chết mặc bay, tôi dứt khoát lôi Lý Ninh ra làm bia đỡ đạn. Cũng coi như là báo thù anh ta chuyện đã dám đi mách lẻo với Nhạc Hằng.

Ban đầu tôi vẫn cho rằng tên Lý Ninh đó có đức độ, có thể giúp bạn bè mà không tiếc mạng sống, hóa ra là lén lút đến chỗ Nhạc Hằng kiếm lời, trao đổi ngang giá mà thôi.

Mặc dù biết ai cũng không cần phải đối tốt với ai một cách vô ích, thế nhưng đột nhiên biết được sự thật từ sâu đáy lòng vẫn thấy khó chịu. Tôi khẽ cắn răng, thầm nghĩ như vậy cũng tốt, tôi cũng chẳng cần phải thấy áy náy với anh ta ở trong chuyện của chị La, tất cả chỉ cần suy nghĩ vì hạnh phúc của chị La thôi.

“Nói như vậy, nếu như anh ta kêu em đừng bao giờ liên lạc với anh, em cũng liền không liên lạc với anh sao?” Trong lời nói của Nhạc Hằng từng lời từng chữ như đang tát vào mặt tôi vậy, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Đối mặt với một Nhạc Hằng thiên tài với chỉ số IQ cao như vậy, xem ra muốn dỗ dành vẫn cần phải cố gắng thêm nữa.

“Tả Tiểu Ân! Đúng là không phải bạn tốt mà! Cô lại có thể đi tố cáo với Nhạc Hằng!”

Lý Ninh vừa bước vào cửa nhà tôi liền lập tức gào lên, tôi cười lạnh một tiếng, “Lẽ nào không phải là anh tố cáo trước sao? Nếu không thì sao Nhạc Hằng biết chuyện tôi kêu anh làm?”

Lý Ninh liền nghẹn lời, đại khái là cảm thấy chột dạ, âm lượng bất giác giảm xuống, “Cô cũng không nói là không thể nói cho Nhạc Hằng mà, dù sao anh ta mới là chủ chính, báo cáo với anh” ta cũng là công việc của tôi mà.”

Đáp lại anh ta là một nụ cười u ám, “Anh cũng không nói là không thể tố cáo với anh ấy mà.”

“Sao lại có người vong ân bội nghĩa qua cầu rút ván lấy oán báo ân như cô chứ!” Lý Ninh che mặt tiếp tục ai oán, “Số của tôi sao lại khổ như vậy chứ, sinh ra trong cái thế giới mà đâu đâu cũng đều là Chu Bái Bì tôi khổ quá mà!”