Vực Sâu Ham Muốn

Chương 277: Kẻ bạo hành ra tay không hề nể tình




Lâm Tuyết gật đầu rồi lại lắc đầu, tôi ngẩn người ra một lúc mới hiểu được, chị ấy đang có ý muốn nói là đã đi bệnh viện rồi và không để lại sẹo.

Miếng vải trắng được cuốn kỹ càng khiến tôi không thể nhìn thấy vết thương của Lâm Tuyết rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào, nhưng tôi có thể đoán được đại khái, từ những vết bầm tím ở những chỗ khác có thể nhìn tra, kẻ bạo hành này ra tay không hề nể tình.

Tôi thật sự muốn biết hung thủ là ai, nhưng lại sợ nếu như hỏi ra sẽ khiến tâm trạng của Lâm Tuyết vừa mới bình tĩnh lại bị kích động một lần nữa, vậy nên đành nhịn. Tôi dỗ dành Lâm Tuyết vẫn đang co ro không hề thay đổi tư thế như một đứa trẻ từ khi tôi bước vào cửa.

Lâm Tuyết vừa mới thả lỏng một chút liền nhìn thấy Lý Ninh gõ cửa, anh ta đứng trước cửa nhìn về phía tôi quơ quơ chiếc điện thoại. Tôi ngây ra một lức mới kịp phản ứng, ý của anh ta là muốn tôi xem điện thoại.

Lâm Tuyết bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình, bắt đầu vùng vẫy theo bản năng, tôi đành trấn an chị ấy thêm lần nữa, một lúc sau, khó khăn lắm mơi bình tĩnh lại, lúc này tôi mới móc điện thoại ra xem tin nhắn.

“Chỗ này không thể ở lại lâu được, cô tranh thủ thời gian đi, chúng ta nên đi thôi.”

Tôi có chút không yên tâm về Lâm Tuyết nhưng cũng biết Lý Ninh đã tìm được Lâm Tuyết thì chắc chắn đã thay chị ấy sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện về sau rồi, hơn nữa, anh ta cũng chẳng có lí do gì để lừa tôi.

Tôi đứng dậy, Lâm Tuyết ngẩng phắt đầu dậy, rụt rè cất tiếng: “Em phải đi rồi à?”

Tôi ngây người ra, không ngờ Lâm Tuyết lại chủ động lên tiếng, tôi thành thật nói: “Ừm, chị đợi em nhé, em sẽ đưa chị ra khỏi chỗ này rồi về nhà mình nhanh thôi.”

Bỗng nhiên khóe mắt Lâm Tuyết có chút ướt ướt, “Ừm, về nhà chúng mình.”

Từ nhỏ tôi đã là người đa sầu đa cảm, thấy Lâm Tuyết sắp khóc, vành mắt tôi cũng theo đó mà đỏ lên, tôi ngẩng đầu cho nước mắt không rơi xuống, rồi đi luôn không hề ngoảnh đầu, chỉ sợ quay lại nhìn sẽ không kìm được mà dẫn Lâm Tuyết đi.

Khi tôi bước ra ngoài, Lý Ninh đứng ở trước cửa, từ đống tàn thuốc bên cạnh có thể nhìn ra, trong lúc đợi tôi anh ta đã hút không ít. Tôi cau mày, cảm thấy vẫn nên khuyên anh ta một vài câu.

“Hôm nay anh hút nhiều thuốc quá rồi đấy, dù cho tâm trạng không vui cũng không thể dày vò bản thân như vậy được.”

Lý Ninh cười tự giễu, “Ai nói tâm trạng tôi không vui? Tôi đang rất vui đây.”

Nếu như anh ta đã không chịu thừa nhận vậy thì tôi cũng không ép nữa, chỉ quay về phía căn phòng rồi nói, “Chúng ta cứ đi như vậy à? Còn Lâm Tuyết phải làm sao?”

“Tôi gọi cô ra là muốn nói với cô về chuyện của Lâm Tuyết, có điều không phải là ở đây.” Lý Ninh hạ thấp giọng, “Chúng ta đi trước đã, lát nữa tôi sẽ nói cụ thể với cô, nơi này không thích hợp ở lại lâu.”

Tôi chưa kịp đáp lời thì đã thấy Lý Ninh cất bước đi về phía con đường mà lúc đến chúng tôi đi vào. Tôi ngẩn người, biết khả năng nhận biết đường của mình không được tốt cho lắm, nếu không theo kịp chỉ e là ngay mấy chỗ rẽ trái rẽ phải đầu tiên, bản thân đã bị quay vòng vòng chóng mặt rồi.

Thấy tôi đã theo kịp, Lý Ninh cũng không do dự nữa, sải bước đi ra ngoài, anh ta đi nhanh đến nỗi tôi phải chạy mới có thể miễn cưỡng theo kịp, tránh để bản thân bị bỏ lại phía sau.

Nếu như bình thường, tôi cũng chỉ còn biết âm thầm mà đuổi theo, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ rủa thầm hành vi không ga lăng của gã đàn ông này một trận bằng những lời đại loại như: “Chân dài thì giỏi lắm à, không biết khi đi với phụ nữ, bước chậm lại là phép lịch sự tối thiểu sao? Đáng đời không có người yêu!”, hoặc là, “Đi nhanh thế làm gì chứ, vội đi chết à.”

Thế nhưng hôm nay sau khi tôi chạy ra ngoài biết được sự thật từ chỗ anh ta thì không còn giận nổi nữa, ngược lại còn vội vàng hơn anh ta, hận không thể chạy đến ngay chỗ anh ta, giục anh ta đi nhanh một chút.

Lý Ninh đến chỗ lúc đầu đứng đợi tôi, một chiếc xe đỗ bên cạnh, chính là chiếc xe mà lúc đầu tôi đã chặn đầu, mặt dày năn nỉ anh ta đưa tôi đến nhà Lâm Tuyết. Là một cậu ấm lắm tiền vậy mà đã lâu như thế vẫn chưa đổi xe, đúng là tiết kiệm hiếm thấy.

Tôi thấy anh ta mở cửa xe, quay đầu lại như muốn nói gì đó, nhưng bỗng ngây người ra. Dường như bây giờ anh ta nhận ra rằng tôi không ở đằng sau, sau đó anh ta quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới thấy tôi đang cố gắng chạy về phía mình.

“Sao cô đi chậm thế?” Lý Ninh cau mày, hỏi tôi đầy thắc mắc, “Tôi cứ nghĩ cô vẫn đi ngay sau tôi.”

Tôi bực mình liếc mắt, “Chân ngắn! Tôi vẫn luôn ở sau anh đấy thôi, chỉ là khoảng cách hơi xa mà thôi.”

Lý Ninh cười cười, cũng không tiếp tục đấu khẩu thêm nữa, “Được rồi, mau lên xe đi. Đến nhà cô hay đến nhà tôi?”

Câu này đầy ẩn ý, tôi dừng lại, nhìn anh ta với ánh mắt đầy thắc mắc, không trả lời.

Lý Ninh vuốt mũi, lúng túng mở miệng giải thích, “Cô nghĩ nhiều rồi, ý của tôi là bây giờ chỉ có chỗ ở của hai chúng ta là nơi an toàn nhất, vậy nên mới nói đến nhà cô hay đến nhà tôi.”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, do dự lên tiếng: “Đến nhà tôi đi, tôi không biết nhà anh ở đâu.”

“Cô không biết á?” Lý Ninh có chút kinh ngạc, “Tôi cứ nghĩ lần trước chúng ta chạm mặt nhau ở trước cửa khu chung cư thì ít nhiều cô cũng có thể đoán ra chứ... Tôi ở cùng khu với cô.”

Tôi ngẩn người, cảm thấy lúng túng thay cho tính lơ đễnh của bản thân, một người quen ở gần chỗ tôi như vậy mà trước giờ tôi không hề phát hiện ra, khả năng quan sát này không những kém nhạy bén mà đơn giản mà nói chính là chậm chạp hơn người.

Khu này cách chỗ làm của chị La rất gần, lúc đầu tôi là vì muốn được ngủ nướng vào buổi sáng mới chọn công ty đó.

Tuy nhiên đối với một người đang theo đuổi chị La như Lý Ninh thì anh ta sống ở chỗ này không hề có chút kỳ lạ nào cả, nhưng những điều kiện khác đều hơi có vẻ quái dị.

Vị trí của khu này không được coi là quá tốt, môi trường xung quanh cũng xem như ở mức trung bình, lúc đầu chúng tôi mua nhà ở đây chủ yếu là vì nơi này gần chỗ làm việc của Ngũ Trương, như vậy bản thân có bị bệnh gì hay xảy ra chuyện gì có thể nhanh chóng chạy đến tìm hắn.

Quan trọng là giá cả chỗ này hợp lý, so với những nơi khác bằng giá này thì khu này coi như là hợp lý nhất. Tuy nhiên, Lý Ninh không phải là người thiếu tiền, tiền lương làm việc vất vả cả năm trời của chúng tôi có khi còn không bằng tiền tiêu vặt một tháng mà bố anh ta cho anh ta, anh ta ở cùng khu với chúng tôi dường như là chuyện vô cùng kỳ lạ.

Nếu như những phỏng đoán bên trên đều là “món khai vị” thì thắc mắc tiếp theo đây chính là “món chính”, tuy mối quan hệ của Lý Ninh và Nhạc Hằng cũng không đến nỗi tệ, hai người là cá mè một lứa, hoàn cảnh giống nhau, nhưng bề ngoài, anh ta lại là người của Nhạc Trí!

Nhạc Trí và Thiện Lục hợp tác, từ chuyện to đến chuyện nhỏ dường như đều do Thiện Lục quyết định. Thiện Lục chính là cánh tay phải của Nhạc Trí, chỉ cần trong đầu Nhạc Trí có suy nghĩ, bàn bạn với Thiện Lục một chút, Nhạc Trí cảm thấy được thì hắn ta sẽ làm ngay.

Lý Ninh là con trai của Thiện Lục, đối với Nhạc Trí mà nói dù sao cũng là một ngón tay trên bàn tay, ít nhất thì cũng là một cái móng tay, tóm lại chính là người của cánh tay phải của cậu ấy.

Bây giờ anh ta lại chạy đến sống ở khu sản nghiệp của Nhạc Hằng, lẽ nào Nhạc Trí không nghi ngờ chút nào ư? Con người nham hiểm ấy thật sự không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này ư? Hay cậu ấy chỉ là một con cọp giấy?

“Cô nghĩ gì thế, mau lên xe đi.” Lý Ninh cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, trực tiếp ấn vai tôi ngồi vào ghế lái phụ, “Cô lãng phí thêm một phút là nơi này sẽ nguy hiểm thêm một phút.”

Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ thầm tính toán trong lòng, nếu như như anh ta biết chuyện Nhạc Hằng đã từng vào nhà tôi lấy giúp tôi điện thoại tôi để quên mà không cần chìa khóa, liệu anh ta có bị dọa đến mức phải chuyển đi không.