Thấy tôi không tiếp lời mà tràn đầy hứng thú, Nhạc Hằng tiếp tục nói: “Không phải anh cố ý giấu em, trong vòng tròn lẩn quẩn của những người như anh đều là cúi đầu không thấy, ngẩng đầu lại gặp, chỉ là biết nhau chứ cũng không thân thiết. Nhờ em, bọn anh mới quyết định quan hệ hợp tác, điểm mấu chốt là Lý Ninh không có dã tâm, đồng thời là một quân sư tốt.”
Tôi gật đầu, trong lòng hiểu quân sư có thông minh cũng phải dựa vào tướng quân mới đánh thắng trận được. Trong chiến tranh, quân sư trợ giúp rất lớn, cũng có tác dụng khá lớn về việc thắng bại.
Mà Lý Ninh này, tôi luôn không thể hiểu anh ta đang nghĩ gì, anh ta quá tùy ý. Mỗi việc anh ta làm dường như theo hứng của bản thân, điều này khiến người khác hâm hộ, nhưng lại luôn có loại cảm giác không an tâm.
Nhưng cho dù là như vậy, dường như tôi chưa từng lo lắng anh ta sẽ phản bội, xúi giục Nhạc Trí đối phó với Nhạc Hằng. Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra sự tin tưởng này mà chắc chắn đến vậy.
“Vì sao anh ta lại hợp tác với anh?” Thực ra tôi tò mò lâu rồi: “Anh cho anh ta lợi ích gì sao?”
Anh ta không đếm xỉa đến bố mình, mạo hiểm tính mạng lựa chọn con đường gián điệp. Tôi thật sự tò mò, không biết động cơ nào mà có sức hấp dẫn lớn như thế, có thể khiến một người vô tâm vô tư phải để mắt đến.
Mặc dù lý do mà Lý Ninh nói với tôi chỉ đơn thuần muốn đối đầu với bố mình, nhưng tôi lại cảm thấy không đơn giản như thế. Cũng có thể đây chỉ là một phần nguyên nhân, nhưng anh ta nhất định sẽ đòi một phần vật chất nhất định, người như anh ta tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt.
“Đầu tư. Cậu ta muốn anh đầu tư cho công ty mà cậu ta đăng ký.” Nhạc Hằng nhún vai: “Kế hoạch tương lai của công ty cậu ta cũng không tồi, nếu như không bắt tay hợp tác với anh, anh nghĩ mình cũng sẽ đầu tư cho cậu ta. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Em nghĩ thời gian ước hẹn của anh ta với bạn em kéo dài hai năm khiến anh ta cảm thấy không đợi được chăng. Anh còn nhớ chị La không? Anh đừng nói, tên Lý Ninh kia vẫn khá si tình.”
Nhạc Hằng nhíu mày, có chút không vui: “Si tình cái gì, Tả Tiêu Ân, em dám khen thằng nhóc ranh kia trước mặt người đàn ông của em sao?” Giọng điệu anh tràn đầy sự ghen tỵ khiến tôi không biết nên khóc hay cười.
Chẳng mấy chốc vài món ăn được mang lên, nếu như không phải nữ nhân viên kia năm lần bảy lượt quan sát Nhạc Hằng thì tôi nghĩ tâm tình của mình sẽ tốt hơn một chút.
Chúng tôi gọi một bát cơm lớn được đựng bằng một hộp bằng trúc, để người ăn tự ước lượng sức ăn của mình mà xới. Có điều nữ nhân viên phục vụ hận không thể dính sát bên người Nhạc Hằng, chớp mắt cái đã chuẩn bị lấy cơm cho chúng tôi nhưng bị tôi cướp lấy.
“Không cần đâu, tôi tự làm được. Bạn trai tôi chỉ thích tôi xới cơm cho.”
Cô ta trợn mắt, lần này tiếng lẩm bẩm đã to hơn một chút, chẳng sợ tôi nghe thấy: “Ghen gì mà ghê vậy, có bản lĩnh thì giấu người yêu ở trong nhà đừng đưa ra ngoài nữa, cẩn thận không trông chừng được người đàn ông của mình.”
Tôi không có thành kiến gì với nhân viên phục vụ, nhưng nếu cô ta vừa bất lịch sự như thế lại vừa muốn trắng trợn cướp đàn ông của người khác thì tôi thực sự khinh thường.
Tôi thừa nhận mình hẹp hòi vì cô ta có ý định cướp người đàn ông của mình, mải thầm nghiến răng oán hận nên bỏ lỡ ánh mắt sâu xa của Nhạc Hằng.
“Ăn cơm đi, sớm biết chất lượng phục vụ của nhà hàng này thấp như thế thì đã không đến rồi. Hừ, sau phải nhốt anh lại mới được.”
Nhạc Hằng nhận bát cơm tôi đưa tới, ăn từng miếng. Thấy phần cằm của anh gầy đi nhiều, tôi đau lòng gắp thức ăn cho anh: “Sao dạo này anh gầy đi nhiều thế, ăn mấy miếng sườn... Không được, bụng đang đói mà ăn đồ nhiều dầu như vậy sẽ không thoải mái, ăn chút rau xà lách trước rồi ăn vài miếng cá bồi bổ nữa.”
Món canh cá chép của nhà hàng này rất nổi tiếng, nếu không tôi cũng không chọn quán này. Cẩn thận gắp mấy miếng thịt không xương vào bát của Nhạc Hằng, nhưng anh lại đút cho tôi: “Đừng chỉ gắp thức ăn cho anh mặc dù anh rất vui khi em thể hiện lòng chiếm hữu trước mặt người phụ nữ khác, song em phải biết là nhìn em ăn anh còn vui hơn mình ăn.”
Mặt tôi đỏ ửng, hơi ngượng ngùng vùi đầu vào bát cơm, nghe tiếng cười của Nhạc Hằng, trong lòng thầm quyết định phải tránh để Nhạc Hằng tiếp xúc nhiều với tên Lý Ninh lẻo mép kia.
Nhạc Hằng bị tôi ép ăn liền hai bát cơm, anh phải năm lần bảy lượt nhấn mạnh mình ăn no rồi tôi mới buông tha: “Vậy anh uống thêm bát canh, em chọn nhà hàng này cũng vì món canh cá chép đấy. Nó khá nổi tiếng, nghe nói rất bổ.”
Tôi vừa múc canh cho Nhạc Hằng vừa thầm nghĩ hôm khác sẽ đi siêu thị mua cá chép tươi về tự nấu canh cá đem cho anh, coi như là nghĩa vụ của bạn gái đi.
Nhạc Hằng nở nụ cười: “Không phải em muốn vỗ béo để không ai thèm để ý đến anh đấy chứ?”
Tôi lườm anh: “Anh cũng biết mình thường xuyên trêu hoa ghẹo bướm à, cười vui sướng như thế làm gì, có cô gái trẻ thích anh, anh vui lắm hả?”
“Việc này là anh bị oan, anh cười vui vẻ như vậy là vì dáng vẻ bạn gái anh ghen đáng yêu quá, không liên quan đến người khác. Bọn họ thích anh hay không thì liên quan gì đến anh chứ?”
Nghe được câu này, trong lòng tôi mới thoải mái hơn chút. Tôi hừ một tiếng, khóe miệng vô thức nhoẻn cong.
Nhạc Hằng nhìn tôi, bỗng nói nhỏ: “Sắp rồi.”
Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh: “Gì mà sắp rồi? Anh đang nói gì thế?”
“Chuyện mà những ngày qua anh phải bận rộn xử lý sắp kết thúc rồi. Xin lỗi em, một thời gian dài không chú ý đến em rồi, để em bị tủi thân không ít.”
Khi nghe được lời này, tất cả những lo lắng và oán trách trong lòng tôi đều tiêu tan hết. Tôi mỉm cười, thầm mắng mình không có tiền đồ, sao anh mới dỗ hai câu đã tước hết vũ khí đầu hàng.
“Vậy rốt cuộc anh bận gì?” Tôi theo bản năng hạ giọng xuống, nhìn xung quanh xác nhận chỉ có bàn của hai chúng tôi mới kề gần vào anh, đợi anh nói đáp án cho mình.
Nhạc Hằng xoa đầu tôi: “Thực ra không có gì không thể biết cả, chỉ là chút việc làm ăn. Có người muốn đối phó anh, anh liền đối phó lại hắn. Cầu phú quý trong nguy hiểm, biến nguy thành an chính là thời cơ mới.”
Tôi gật đầu: “Có phải là Nhạc Trí không? Lần trước em gặp cậu ấy liền cảm thấy không đơn giản. Trong phim truyền hình đều nói, kiểu khuôn mặt ‘tôi là người tốt, tôi rất hòa nhã’ kia đều là khuôn mặt của người lòng dạ ác độc.”
Nhạc Hằng không bị tôi chọc cười: “Ừm, cách miêu tả này rất đúng. Chính nó đấy, nó biết anh là con riêng, chướng tai gai mắt với anh là rất bình thường. Đương nhiên, anh cũng chẳng ưa gì nó.”
“Sau đó thì sao? Vì ngứa mắt mà đối phó với công ty anh ư?”
“Đương nhiên không đơn giản như thế. Nếu như em muốn biết, anh cũng không giấu em nữa.” Nhạc Hằng thở dài một hơi: “Từ nhỏ, anh và mẹ đã bị ném ở nước ngoài, những việc này em đều biết rồi. Trong mắt bố anh chỉ có Nhạc Trí là con trai, đương nhiên nó mới là cậu ấm chính thống, còn anh, một thằng con riêng, chẳng là cái thá gì cả.”
“Người tính không bằng trời tính, có lẽ là báo ứng, mấy năm trước Nhạc Trí đột nhiên bị tai nạn giao thông, gần như phế đi.”
“Kết quả ông già kia tìm anh, hi vọng anh có thể về tiếp nhận Nhạc thị.”