Vực Sâu Ham Muốn

Chương 259: Đã lâu không gặp




Tôi mặt nhăn mày khó nghĩ, không biết mình đồng ý đi cùng Nhạc Hằng có phải quyết định đúng hay không. Đứng bên một người xuất sắc như anh, tôi không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ sợ hành động cử chỉ của mình không lịch sự sẽ làm anh mất thể diện.

"Tiểu Hằng, lâu lắm không gặp cháu đấy, đúng là càng ngày càng đẹp trai." Một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi đi tới bắt chuyện với Nhạc Hằng, ông ta không hề để mắt đến tôi, coi tôi như không tồn tại.

"Cháu cũng lâu rồi không được gặp chú Hà, chú cũng càng ngày càng dẻo dai ạ." Nhạc Hằng khẽ gật đầu rồi vỗ nhẹ lên tay tôi, tôi biết anh ấy đang trấn an mình.

Người đàn ông nọ rốt cuộc cũng ghé mắt đến tôi, ông ta đánh giá một lượt từ đầu đến chân tôi rồi mỉm cười hỏi Nhạc Hằng, "Cô đây là bạn đồng hành của cháu hôm nay hả?"

"Không ạ, cô ấy là bạn gái cháu." Nhạc Hằng cười khẽ.

Tôi không khỏi cười thầm trong lòng, mọi lo lắng đều tan biến trong nháy mắt. Tuy tôi chưa từng đến một nơi như thế này, song tôi cũng biết sự khác nhau giữa bạn đồng hành và bạn gái. Những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu này mỗi lần tham dự tiệc tối đều dẫn theo một người bạn đồng hành, nhưng không lần nào giống lần nào.

Dù thế nào đi nữa, Nhạc Hằng đã thoải mái giới thiệu tôi như vậy đủ khiến tôi cảm thấy an toàn rồi. Chí ít thì tôi biết anh ấy nghiêm túc với mối quan hệ của chúng tôi, thẳng thắn giới thiệu thân phận của tôi với người khác.

Người đàn ông nọ có vẻ không nghĩ như vậy, khi ông ta nghe thấy danh xưng bạn gái ấy thì mặt sa sầm lại, "Chú bảo nhé Tiểu Hằng, còn trẻ thì chơi đùa chút cũng không sao, không cần nghiêm túc vậy đâu."

Mặt tôi tái nhợt, môi run run nhưng không dám đáp trả, ông ta là bậc bề trên của Nhạc Hằng, nếu làm ảnh hưởng đến anh thì tôi sẽ rất áy náy, hơn thế nữa, tôi sợ Nhạc Hằng sẽ không vui.

"Cháu đã không còn trẻ nữa rồi." Dường như anh cảm nhận được rằng tôi đang bất an, bèn quay sang nắm chặt tay tôi rồi mỉm cười với người đàn ông kia, "Cháu đã nói với mẹ cháu rằng mình sẽ kết hôn khi ba mươi tuổi, mà năm nay cháu đã ba mươi rồi."

Bàn tay ấm áp của anh đang nắm lấy tay tôi, tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng của anh, vừa thấy cảm động nhưng đồng thời còn thấy buồn nữa. Chúng tôi không cùng thế giới với nhau, những loại rượu sang quý ở đây, có hỏi tôi rằng loại nào tốt loại nào không tốt thì tôi cũng chịu, thậm chí đến tên chúng là gì tôi còn không biết. Dù anh có bảo vệ và che chở tôi đi nữa thì tôi có thể bên anh mãi sao.

Tôi không biết chúng tôi có thể đi xa đến đâu, nhưng chí ít hãy để tôi đi cùng anh một đoạn đi. Nhạc Hằng à, dù chúng ta không thể nắm tay nhau đi đến giây phút cuối cùng, thì em vẫn có thể cất giấu những ký ức khi còn bên anh, để khi về già em có thể hồi tưởng lại chúng.

Nhạc Hằng không để tâm đến phản ứng của người xung quanh, anh kéo tôi ra khỏi đó rồi đến ban công và an ủi tôi, "Người đó là bố của Hà Uyên Uyên, chú ấy luôn mong anh và Hà Uyên Uyên sẽ kết hôn với nhau, em đừng để tâm làm gì."

"Em không sao. Cho dù là Hà Uyên Uyên thì em cũng không bỏ cuộc đâu." Tôi bật cười, "Anh cứ đi xã giao đi, tửu lượng của em không tốt nên sẽ ở đây chờ anh."

Những lời tôi nói đều là thật. Chúng tôi đã ở bên nhau rồi mà, dù Hà Uyên Uyên có hợp với anh ấy hơn đi nữa, dù sau này họ có kết hôn sinh con đẻ cái, nhưng giờ tôi sẽ không chủ động bỏ cuộc đâu. Nếu ngày nào đó anh ấy không cần tôi nữa, tôi sẽ không níu kéo anh ấy, sẽ chỉ lặng lẽ đứng sau lưng anh, chỉ cần anh quay đầu là có thể nhìn thấy tôi. Người đứng sau hẳn sẽ đau lòng lắm, nên tôi muốn anh là người đi trước.

"Vậy cũng được, em ở đây chờ anh nhé." Nhạc Hằng nhíu mày, có vẻ cũng không còn cách nào khác, anh bèn gật đầu, "Đừng đi lung tung đấy, anh sẽ về nhanh thôi."

Tôi gật đầu rồi đẩy anh lại sảnh, khi bóng anh khuất trong đám đông, tôi mới thôi cười. Đôi chân đi giày cao gót của tôi đang đau nhức, ban công thì không có cái ghế nào, tôi nhàm chán nhìn quanh rồi đành đứng dựa lên lan can, đứng vậy cũng bớt đau hơn một chút.

Khi tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp một dáng người quen thuộc. Tôi cho là mình nhìn lầm nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào đám đông. Tôi nghĩ người kia chắc đã vào toilet rồi, Nhạc Hằng chắc cũng không về nhanh đến vậy, bèn rón rén đi vào toilet.

Tôi đứng ngoài cửa cũng có thể nhìn thấy bóng người đang trang điểm trong toilet. Tôi không nhìn lầm... cảm xúc phức tạp trong lòng cứ dâng lên từng đợt.

"Tiêu Ân? Sao em lại ở đây?" Người kia cũng đã phát hiện ra tôi, chị ấy kinh ngạc quay đầu lại nhìn, "Chỗ này không có thiệp mời thì không được vào mà, ai dẫn em theo vậy?"

"Vậy người dẫn chị vào đây là ai?" Tôi lẳng lặng nhìn chị ấy, lòng thì đau nhói lên từng cơn, "Lâm Tuyết."

Giờ thì tôi không thể tiếp tục chối bỏ sự thật nữa, chị ấy đã từng chống trả quyết liệt, nhưng giờ lại tự nguyện bước chân vào vũng bùn lầy này.

"Chị vừa nhìn thấy Nhạc Hằng." Lâm Tuyết không trả lời mà còn nhìn tôi bằng ánh mắt mỉa mai, "Em hẹn hò với cậu ta rồi hả? Chị đã nói với em rằng cậu ta là người nguy hiểm rồi cơ mà."

"Em không cố ý gạt chị." Tôi hít sâu một hơi rồi nói, "Em và anh ấy cũng mới hẹn hò với nhau thôi... Nhưng chị đi theo loại đàn ông đó thì được bao lâu chứ? Lâm Tuyết, giờ quay đầu vẫn còn kịp đó chị."

"Không kịp nữa rồi." Lâm Tuyết mỉm cười, "Chị biết rõ rằng mình đang làm gì, khi chị bước vào con đường này thì cũng biết mình không thể quay đầu lại nữa rồi. Người ta nói quay đầu là bờ, nhưng chị đã ra giữa biển rồi."

"Không đâu." Tôi cuống cuồng khuyên chị ấy, "Em và chị La sẽ giúp chị. Nếu thật sự không được... em có thể mặt dày đi cầu xin Nhạc Hằng, anh ấy nhất định sẽ đồng ý."

"Dù đổi công việc khác thì sao chứ?" Lâm Tuyết cúi đầu, ánh mắt chị ấy vô cùng đau buồn, "Em phải biết những người như chị nếu đã dấn thân vào rồi, thì không chỉ có thân thể bị vấy bẩn, mà còn cả linh hồn nữa. Dơ bẩn trên cơ thể còn có thể gột rửa được, nhưng nếu đả khảm sâu vào linh hồn thì lấy gì gột rửa đây? Đủ rồi Tả Tiêu Ân ạ, cô không cần tỏ ra mình như thánh nữ cứu thế để thuyết phục tôi nữa đâu. Tôi và cô vốn không nên làm bạn vói nhau, tôi còn hèn hạ hơn những gì cô tưởng đấy."

"Ngay từ đầu tôi đã không định làm bạn với cô rồi. Tôi tiếp cận cô chỉ vì cô còn hữu dụng mà thôi. Đến giờ mà cô vẫn chưa nhận ra điều đó hay sao?"

Tôi biết chứ, chuyện đến nước này rồi, sao tôi còn không hiểu được chứ? Tôi chỉ... không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt mà thôi.

"Lâm Tuyết, em muốn hỏi chị một câu cuối cùng." Tôi nhìn chị ấy, muốn tìm kiếm trong đôi mắt ấy một chút áy náy, chỉ cần một chút thôi, "Quen biết nhau bao lâu nay, chị có bao giờ coi em là bạn không?"

Cơ thể Lâm Tuyết hơi run, chị ấy im lặng một lúc rồi mới đáp, "Không, Tả Tiêu Ân, tôi chưa bao giờ coi cô là bạn"