Vực Sâu Ham Muốn

Chương 246: Có chỗ dựa càng to gan




Thấy hắn sắp bò dậy, tôi lại nhanh chóng trốn sau lưng Lý Ninh, có chỗ dựa nên tôi lại càng to gan hơn.

Nói đúng ra nên mau chóng rời khỏi đây, tôi vắt óc suy nghĩ đường trốn, lỡ mà tên đại ca mang người tới thật thì chúng tôi chết chắc.

Lý Ninh bỗng nở nụ cười tàn nhẫn, “Sao thế, đại ca mày không muốn tới cứu mày à?”

Tôi hơi ngẩn ra nhìn vẻ mặt của Lý Ninh. Tôi đột nhiên nhớ ra, thật ra đây là lần thứ ba tôi gặp anh chàng này, mấy lần trước cũng chỉ nhìn thoáng qua, chúng tôi vốn dĩ chưa hề quen biết.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tôi bỗng cảm thấy anh chàng này đáng sợ hơn gã đàn ông miệng thúi kia rất nhiều.

Gã đàn ông cũng nhận ra điểm này, hắn vẫn cứng miệng nói, “Mày, mày nói cái gì! Đại ca tao sao có thể bỏ mặc tao chứ, chuyện này ảnh hưởng tới mặt mũi của đại ca tao! Mày đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ!”

“Vì gọi đại ca tới giúp mà mày tình nguyện thừa nhận là chó trước mặt bao người như thế à, đáng tiếc đại ca mày dường như không muốn giúp mày.” Lý Ninh cười lạnh, khóe môi cong lên nở một nụ cười tàn nhẫn.

“Huống chi, mày chẳng qua là một con chó đáng thương không hiểu tính chủ, hơn nữa còn không làm tròn trách nhiệm của một con chó.”

Ánh mắt gã đàn ông tràn đầy lửa giận, hắn bắt đầu lắp bắp, “Mày, mày đang nói vớ vẩn gì thế!”

Nhìn vẻ mặt của gã đàn ông, tôi biết Lý Ninh đoán đúng rồi, nhưng điều này cũng nói rõ một điều, chàng trai trẻ mà chị La coi như thú cưng này không hề đơn giản.

“Tao nói vớ vẩn? Chẳng lẽ tới giờ mày cũng không biết, đại ca mày chán ghét những con chó vô dụng sao?” Lý Ninh vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy khiến tôi sợ hãi.

Ít ra vào lúc này, anh ta đang đứng ở phe chúng tôi.

Tôi cố gắng làm công tác tư tưởng để tinh thần thả lỏng.

Cùng lắm thì sau này không tiếp xúc với anh ta nữa là được, giờ người ta đang giúp tôi, không thể lấy oán trả ơn được.

Gã đàn ông đã sợ hãi không nói được lời nào, Lý Ninh chậm rãi bước gần tới hắn, “Nếu mày muốn chết một cách rõ ràng thì để tao giúp mày.”

Nói xong, tay anh ta tao nhã cầm lấy điện thoại của hắn, cả quá trình, gã đàn ông không dám động đậy một chút nào.

“Thiện Lục, cho ông một tiếng, đưa con chó của ông về đi.”

Tôi không biết quan hệ của bọn họ là gì, nhưng từ vẻ mặt hoảng sợ của gã đàn ông và Lâm Tuyết, người anh ta đang nói chuyện rất có khả năng chính là tên đại ca xã hội đen đó, sao anh ta lại dám gọi thẳng tên của một đại ca xã hội đen chứ?

Bỗng nhiên tôi cảm thấy thông cảm với gã đàn ông đang kinh hoảng run như cầy sấy kia, xem ra kết cục của hắn sẽ rất thảm thương.

Bầu không khí trở nên yên lặng, trong phòng lúc này không còn tiếng động gì khác ngoài âm thanh run rẩy của gã đàn ông và tiếng giày bước đi của Lý Ninh, thỉnh thoảng anh ta lại tặc lưỡi xem xét những đồ dùng trong phòng.

Tên đại ca kia đúng là tới rất nhanh, trong đầu tôi phỏng đoán rất nhiều trường hợp. nhưng không ngờ gã vừa bước vào đã vui mừng hét lên.

“Tiểu Ninh, cuối cùng con đã đồng ý nói chuyện với bố rồi.”

What?

Cho dù tôi không thấy được vẻ mặt của mình nhưng cũng đại khái có thể đoán được, chắc chắn miệng tôi bây giờ đang mở to tới mức có thể nhét được cả quả trứng gà.

Sự ngạc nhiên này quá lớn, tôi thật sự không thể tiếp nhận nổi cảnh tượng tên đại ca mặt mày dữ tợn, vừa bước vào đã vui vẻ mừng rỡ như một người bố hiền lành.

Nhưng tất cả những thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là người bố này thiếu nước khóc bù lu bù loa lên nhào tới ôm lấy anh chàng lạnh lùng kia, nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt lạnh lẽo của anh ta ngăn lại.

Tôi lặng lẽ lùi lại đứng bên cạnh Lâm Tuyết, người ngoài cuộc nên cố để người khác không chú ý tới mình.

“Tôi kêu ông tới không phải để ôn chuyện cũ.” Lý Ninh mở miệng, giọng nói lạnh lùng khiến người tôi run lên, trong lòng không khỏi rơi nước mắt.

Đó là đại ca xã hội đen đó, là người có thể giết người vì một sợi dây chuyền, là người vung tay là cả tỉ bạc, con mẹ nó sao anh ta lại dám ăn nói như thế với ông ta hả.

Núi vàng núi bạc muốn gì mà không có, anh ta giỏi võ như thế, sao lại phải khóc lóc van nài xin làm thú cưng của chị La cơ chứ, chẳng lẽ anh ta là tuýp thích bị ngược đãi à? Đúng là một sở thích kỳ lạ.

“Bố biết, bố biết, chỉ cần con chịu nói chuyện với bố là bố vui rồi.” Đại ca xã hội đen không hề tức giận mà còn nói nhỏ nhẹ, sợ đứa con trai yêu quý nổi giận.

Chính vào lúc chúng tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, ông ta liền quay người nhìn gã đàn ông trên mặt đất, ở phía chúng tôi có thể nhìn rõ ánh mắt ông ta nhìn gã kia như nhìn một người chết.

“Thiện Lục ta trước giờ không nuôi người vô dụng, nắm đấm lớn chính là đạo lý, đánh không lại người khác còn dám gọi điện cầu cứu, mày đúng là gan to bằng trời.”

Tôi dựa vào gần Lâm Tuyết để lấy chút ấm áp từ chị ấy, bỗng phát hiện cơ thể Lâm Tuyết rất mềm mại, không hề căng thẳng một chút nào.

Tôi hơi cảm thấy kỳ lạ, trước giờ không biết Lâm Tuyết lại can đảm như thế, ngẩng đầu lên, tôi bỗng khựng lại.

Lâm Tuyết không nhìn tôi, chị ấy đang chăm chú nhìn Lý Ninh.

Nói nhìn chăm chú cũng hơi nhẹ, ánh mắt này gần như là mến mộ, chứa đầy ham muốn chiếm hữu.

Tôi xoa xoa đôi mắt, khi nhìn lại một lần nữa thì Lâm Tuyết đã quay sang nhìn tôi, thấp giọng hỏi, “Sao thế? Có phải làm em sợ rồi không?”

Tôi lắc đầu, trong lòng không ngừng nói chuyện này không liên quan tới tôi, vừa rồi chỉ là ảo giác, Lâm Tuyết vẫn là Lâm Tuyết, chị ấy vẫn quan tâm tôi như thế.

Tôi không nhìn thấy ánh mắt Lý Ninh liếc nhìn chúng tôi như có điều suy nghĩ.

Nhưng Thiện Lục, người luôn chú ý tới con trai lại nhìn thấy, “Hai con đàn bà này là?”

Thiện Lục tuy ở vị trí cao nhiều năm, nhưng vẫn là người trong giới xã hội đen, lời nói khó tránh hơi thô bỉ, tôi không ngừng an ủi bản thân, ít ra người ta sẽ không làm gì chúng tôi.

Bọn họ giúp đỡ chúng tôi, dù tự nguyện hay bị động thì vẫn là có ơn với chúng tôi.

Không ngờ chúng tôi còn chưa nói gì, Lý Ninh đã cau mày, “Người không đeo giày là bạn tôi.”

Tôi sững người, cúi đầu nhìn bàn chân trần trụi hơi bẩn của mình, khuôn mặt tôi thoáng chốc đỏ ửng.

Tại sao lại chỉ đích danh là không đeo giày hả, trong lòng tôi than thở, nhưng vẫn không dám ho he một tiếng nào, ai bảo tôi từ nhỏ đã nhát gan như thế chứ.

Thiện Lục rất nhanh đã phản ứng lại, “Thì ra là bạn của Tiểu Ninh, ngại quá làm các cô sợ hãi rồi.”

Ông ta đột ngột khách sáo khiến chúng tôi giật mình, vội lắc đầu, “Không sao, không sao đâu... bác.”

Thật sự tôi không biết nên gọi người đàn ông trước mặt là gì, tuy lòng dạ ông ta độc ác nhưng nhìn dáng vẻ nịnh nọt con trai ấy, tôi lại cảm thấy ông ta rất đáng thương.