Vực Sâu Ham Muốn

Chương 242: Không biết lượng sức




Người đàn ông ưu tú như Nhạc Hằng sao có thể coi trọng mày được? Người ta đang thương hại mày đó thôi, mày nhìn xem bạn gái cũ Hà Uyên Uyên của người ta xinh đẹp khí chất đến mức nào, mày tự đánh giá lại mình đi.

Trong đầu tôi ác ma và thiên sứ đang tranh cãi, tôi có hơi đau đầu bèn đưa tay lên day thái dương, cảm thấy mệt mỏi.

Cảm nhận được động tác của tôi, Nhạc Hằng dừng bước quay lại nhìn, “Sao thế, khó chịu à?”

Tôi cười lịch sự, “Không sao? Không ngủ ngon, buồn ngủ nên đau đầu thôi.”

Tôi nên nói thế nào đây, bảo là em đang bối rối nghĩ xem rốt cuộc anh có thích em không, nên mới đau đầu à?

Nhưng chỉ có đứa không bình thường mới nói ra được câu này, ví dụ, gan nó to hơn chẳng hạn.

Không ngờ Nhạc Hằng lại đột nhiên bước đến, bàn tay to lớn day day thái dương tôi, “Có phải là day thế này không? Thế này có đỡ hơn được tí nào không?”

Lại nữa rồi, mùi sữa tắm này… mùi hương thuộc về Nhạc Hằng.

Tôi ngây ra, lúc sực tỉnh liền đẩy tay Nhạc Hằng đi, “Không sao đâu, tôi tự day được rồi.”

Nhạc Hằng xị mặt, thực tế là từ lúc tôi từ chối lòng tốt của anh liền đoán được kết quả này rồi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi bất an.

Nhìn thấy tôi sợ hãi, cuối cùng Nhạc Hằng thở dài, “Thôi, em về đi.”

Tôi sững sờ, “Dạ? Không phải là định ăn cơm sao?”

“Em không muốn đi.” Nhạc Hằng nhìn vào mắt tôi, “Vậy thì tôi cũng không ép em.”

Đôi mắt của Nhạc Hằng rất đẹp, tôi vẫn luôn thừa nhận điều đó. Nhưng bị anh nhìn chăm chăm thế này, thấy bóng mình phản chiếu trong đôi đồng tử đó, dường như tôi có thể bước vào tâm hồn anh bằng cánh cửa sổ này.

Nhưng tôi biết đó chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

“Vậy tôi đi đây.”

Nhạc Hằng không nói sẽ tiễn tôi, vừa hay cũng đúng ý tôi – tôi cũng không mong anh tiễn, Nhạc Hằng hôm nay thật kỳ lạ.

Đột nhiên nghĩ đến việc rất lâu rồi tôi chưa dạo phố, những ngày vừa rồi trừ đi xem mắt thì tôi toàn ru rú trong nhà, hiếm khi ra ngoài một lần, tôi phải cho mình một ngày nghỉ mới được, hưởng thụ thành quả lao động của mình.

Tâm trạng của chị La và Lâm Tuyết dạo này cũng không tốt, tôi cũng không gọi bọn họ mà một mình đi dạo.

Được rồi, tôi thừa nhận, đó không phải nguyên nhân chủ yếu. Nếu hẹn chị La ra tôi sợ chị ấy hỏi quyết định của tôi về quan hệ giữa tôi và anh họ chị ấy, nếu hẹn Lâm Tuyết, tôi sợ đối mặt với Tiêu Điền, đó là đứa trẻ đáng thương.

Lâm Tuyết chia tay với bạn trai, người tổn thương nhiều nhất e rằng chính là đứa trẻ hồn nhiên đó.

Nhân viên cửa hàng thấy tôi đến một mình, mới đầu không chịu tiếp tôi, mãi cho đến khi thấy tôi định mua đồ thật mới ra sức tư vấn, lại bị tôi từ chối hết.

Tôi thừa nhận, tính tôi nhỏ mọn vậy đấy, lúc vừa mới vào cửa hàng, ánh mắt đánh giá của mấy nhân viên đó khiến tôi rất khó chịu, đương nhiên là tôi không muốn cô ta được hưởng chiết khấu từ tôi rồi.

Cuối cùng tôi cũng chỉ mua cho mình một cái áo khoác, lúc đi qua quầy mỹ phẩm lại không chịu nổi sự nhiệt tình giới thiệu của nhân viên, mua thêm một thỏi son mới.

Son cũ của tôi đa phần đều là son hồng, lần trước chị La chọn cho tôi thỏi màu hồng nude, khá phổ biến, đánh màu này cũng không nổi quá.

Lần này tôi lại mua màu tôi vẫu thường ngại thử, màu đỏ. Thực ra cũng không thể nói là màu đỏ được, hơi hồng hồng một chút, nhân viên bán hàng nói rằng màu này là màu con trai gặp là đổ.

Tôi cười, nào có cái màu nào như thế, nếu thích ai mà chỉ cần một thỏi son là khiến họ đổ ngay thì từ xưa đến nay sao lại có lắm nam nữ si tình vậy.

Cuối cùng, đột nhiên tôi muốn ăn bỏng nên đi mua hai vé xem phim, một mình ôm cả thùng bắp rang bơ to đùng, hai tay cầm hai cốc nước vào rạp xem một bộ phim tình cảm.

Lúc hết phim, thấy vẫn còn một nửa thùng bỏng và cả một cốc cô ca vẫn còn nguyên, thở dài vì mình đánh giá quá cao bản thân, không nên mua nhiều thế mới phải… chủ yếu là rạp không bán loại nhỏ.

Những người đến xem phim đa số đều có đôi có cặp, không có cũng là đi với bạn bè, làm gì có ai nhàn rỗi đến mức đi một mình như tôi.

Thở dài một tiếng, tôi xót của vứt vào thùng rác, cầm đồ đạc lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.

Dù sao cũng không có chuyện gì, trời tối đi xe taxi không an toàn, xe dù với tài xế biến thái dạo này đưa tin nhiều lắm.

Lúc về đến nhà đã rất muộn rồi, tôi cảm thấy may vì hôm nay mẹ tôi không đến, bằng không nhất định bà sẽ lải nhải chết mất, giống như Đường Tăng lải nhải lắm đến mức hai con yêu tinh lăn ra chết trong đại thoại Tây Du – dáng vẻ lúc chết trông thê thảm vô cùng.

Đúng lúc chuẩn bị lên nhà, đột nhiên có một bóng người chạy đến chặn đường tôi, khiến tôi sợ đến nỗi quăng hết đồ đạc vào mặt hắn ta.

Lần đầu tiên tôi gặp chuyện này, trong đầu tôi dường như đã không còn là chính mình nữa rồi, cho dù tôi sốt ruột đến mức sắp khóc nhưng đáng chết là nó vẫn cứ trống rỗng.

Đúng lúc tôi chuẩn bị quay người chạy mất thì đối phương lên tiếng.

“Tiêu Ân, là em sao, em về rồi à?”

Thế mà lại là Ngũ Trương. Tôi sững ra, ngay sau đó liền cảm thấy ghét cái sự quấy rầy dai dẳng của hắn ta. Nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi vừa rồi, trong lòng tôi lại càng thêm bực tức.

Vốn dĩ đèn trước cửa nhà đã tối, hắn ta còn đứng trong góc khuất, căn bản là không có ánh sáng, tôi không nhìn thấy hắn ta mà hắn ta cũng không nhìn thấy tôi.

Thế nhưng tôi lại vô thức lùi về sau hai bước, chưa lên cơn được thì đã đánh mất lợi thế.

Tôi bị sự ngu xuẩn của mình làm cho tức chết, giọng nói cũng rất khó chịu, “Sao anh lại đến đây? Anh muốn tôi báo cảnh sát chứ gì?”

Nếu hôm nay đã thành ra thế này rồi thì dứt khoát khiến cho hắn ta sau này không dám xuất hiện trước mặt tôi nữa, nghĩ vậy tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cảnh sát ngay trước mặt hắn ta.

Biết được ý đồ của tôi, Ngũ Trương không hề sợ sệt bỏ chạy như tôi đã nghĩ mà còn xông đến cướp điện thoại của tôi.

“Tiêu Ân, em đừng báo cảnh sát! Anh chỉ muốn nói chuyện tử tế với em thôi mà!”

Thấy tôi tránh né, không chịu cúp điện thoại, hắn ta sốt ruột ấn tôi lên tường, khóa cứng tôi ở giữa.

Lúc cảm giác được bức tường đập vào lưng tôi đã cảm thấy cực kỳ không ổn, định chạy trốn nhưng đã muộn, rơi vào thế bất lợi mất rồi.

Điện thoại được kết nối ngay, tôi nhanh trí lớn tiếng kêu cứu mạng, nhưng bị Ngũ Trương cúp mất.

Tôi tức đến mức nghiến răng, “Ngũ Trương! Rốt cuộc anh muốn gì hả!”

“Sao em không tin anh chứ?” Ngũ Trương tức tối, thấy sự mất kiên nhẫn hiện lên trong mắt tôi, hắn ta bất ngờ cúi xuống hôn tôi.

Đồ đạc trong tay đã bị tôi quăng sang một bên, tôi dùng hết sức đẩy hắn ta ra, không để tên tởm lợm này đến gần nhưng lại tốn công vô ích.