Vực Sâu Ham Muốn

Chương 240: Yêu thầm khiến người ta đau lòng nhất




Nói rồi anh ta lại thở dài, “Yêu thầm là đau lòng nhất, may mà tôi có cơ hội để đường đường chính chính nói ra.”

Trông điệu bộ của anh ta thật sự quá khoa trương, không biết còn tưởng anh ta đang tập kịch, làm tôi không nhịn nổi cười lên.

“A, em cười rồi… nụ cười của em rất đẹp, tôi tin có rất nhiều người nguyện vì nó mà bất chấp dầu sôi lửa bỏng đấy… Có điều em đã cười rồi thì có phải là tôi vẫn còn có cơ hội không?”

Tôi bị anh ta trêu cho dở khóc dở cười, “Đúng, quý ngài u buồn ạ, anh có cơ hội rất lớn đấy – dù sao tôi cũng chỉ có một mình anh là người theo đuổi mả thôi.”

Nói người theo đuổi thì hơi quá, chỉ là đối tượng xem mặt mà thôi.

Tôi lớn thế này mới có một người tỏ ra có hứng thú với tôi như vậy, nhất thời đúng là bó tay không biết làm thế nào.

Anh ta rất ga lăng, ăn cơm xong không mời tôi đi đâu nữa mà phóng khoáng đưa tôi về nhà.

“Nghỉ ngơi cho khỏe nhé cô gái của tôi, mong em sẽ trả lời tôi bằng một đáp án cả hai chúng ta đều có thể cười.”

Nếu như thêm một cái hôn tay lịch thiệp, thì người đàn ông lúc nào cũng tỏ ra phong độ này thật sự rất giống vị quản gia Sebastian đẹp trai trong truyện Hắc Quản Gia đang nói “Yes, my Lord” lắm.

Một người đàn ông như thế tôi còn lý do gì để từ chối đây? Huống chi đây cũng là kết quả mà mẹ tôi kỳ vọng cơ mà?

Kết hôn với anh ta, làm một người vợ hạnh phúc, có lẽ sau này tôi sẽ có con, mẹ tôi cũng sẽ rất vui, Lâm Tuyết và chị La cũng được cổ vũ và có thêm lòng tin.

Quả thật đây là sự lựa chọn tốt nhất, happy ending trong phim cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.

Nhưng rốt cuộc tôi đang khó chịu cái gì cơ chứ?

Là đang đau thương vì mình vừa mới thật lòng thích một người rồi phải chủ động dập tắt khả năng cuối cùng sao?

Tôi thở dài, cho mình thêm vài ngày nữa đi, chỉ cần vài ngày thôi, đợi sau khi tôi thật sự buông bỏ rồi, có lẽ sẽ vui vẻ mà chấp nhận mối duyên mới này.

Dù sao tình cảm sau này từ từ vun đắp cũng được, lúc đầu tôi và Ngũ Trương ở bên nhau chẳng phải cũng không có cảm giác gì sao.

“Con về rồi đấy à? Buổi hẹn sao rồi? Các con có tiến triển gì mới không?”

Vừa mới đẩy cửa đi vào, mẹ tôi đã chạy ra hỏi, chẳng quan tâm đến tôi như thế nào, chỉ hỏi có tiến triển hay không… thôi, chẳng phải là đã quen rồi sao?

Tôi gật đầu, “Có, anh ta cầu hôn con rồi.”

“Thật thế à? Mẹ đã bảo rồi chắc chắn là đàn ông sẽ thích bộ đó mà.” Nói rồi mẹ kéo tôi đến nhìn tới nhìn lui, vừa lòng kết luận, “Thế này đi, mấy hôm nữa mẹ chọn cho con thêm mấy bộ, con phải học làm đẹp ăn diện cho mình đàng hoàng vào, bằng không sau này làm sao giữ chân được chồng. Mẹ nói cho con biết, lần này mà con còn ly hôn nữa thì đừng có nhận mẹ là mẹ nữa đấy.”

Tôi cau mày, “Mẹ, người ta vừa mới cầu hôn mẹ đã nghĩ cách trói chặt người ta rồi, còn nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, con là con gái mẹ đấy! Mẹ không mong con được tốt đẹp à?”

Mẹ tôi bĩu môi, “Chính vì là con gái mẹ nên mẹ mới nói thật, là người khác mẹ còn lâu mới lo lắng thế này.”

Đi được hai bước hình như lại nghĩ đến điều gì đó, mẹ tôi hưng phấn bừng bừng chạy lại hỏi, “Vậy sau đó thì sao? Bao giờ định cưới? Lúc nào đưa cậu ta về cho mẹ gặp?”

Tôi quay sang nhìn mẹ, nét mặt, ánh mắt bà tràn đầy vẻ vui mừng.

“Con nói với anh ta là phải suy nghĩ thêm, không trả lời ngay, lấy đâu ra cưới với xin.”

“Cái con bé này, còn suy với nghĩ gì nữa! Gặp được đàn ông tốt phải túm lấy ngay!” Nói rồi bà ngừng lại một lát, nghi ngờ nhìn tôi, “Có phải là con đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt không đấy? Cũng mệt con nghĩ ra được chiêu này, nhử cậu ta một thời gian cũng được nhưng nhớ biết giới hạn đấy.”

Tôi đau đầu bóp trán, “Mẹ, chẳng lẽ trong mắt mẹ con là cái loại giỏi mưu mô thế à?”

“Cũng đúng, con đâu có thông minh thế.” Bà lẩm bẩm, sau đó hung hãn vỗ đầu tôi cái bốp, suýt chút nữa thì tôi ngã sấp xuống, “Vậy sao con còn không đồng ý? Cái con bé này sao nói mãi chẳng nghe lời?”

Tôi cũng hơi bực mình, “Từ lúc con đi xem mặt đến giờ, lần nào mẹ cũng bảo con sai cái nọ, hỏng cái kia, kết quả toàn một đám không ra gì. Bây giờ chẳng dễ gì mới có được một người đàng hoàng, mẹ cứ thúc mãi thôi, rốt cuộc là mẹ lấy hay con lấy chồng đây?”

Một khi đã bật đài tôi liền tuôn ra hết, bao nhiêu ấm ức trong lòng ào ra, tôi bĩu môi, giọng nói nghẹn đi, “Mẹ hỏi con nhiều như thế, nhưng từ đầu đến cuối có hỏi con thích người ta hay không?”

“Cái con bé này, khóc cái gì.” Rốt cuộc mẹ cũng mềm lòng, giọng nói dịu xuống, nhưng vẫn rất kiên quyết, “Thích hay không thích không vấn đề gì, hôn nhân không dựa vào tình yêu để duy trì.”

Tôi ngạc nhiên nhìn bà, “Mẹ nói thế là sao? Tình cảm của bố mẹ rạn nứt rồi?”

“Cái con nhỏ chết tiệt này.” Mẹ cười vỗ một cái vào đầu tôi, lần này rất nhẹ, “Có thích mấy đi chăng nữa thì cũng dần dần trở nên nhạt đi dưới sự tác động của thời gian, cái ở lại chính là tình thân.”

“Bởi vì là người một nhà nên phải yêu thương lẫn nhau. Người ta thường bị tổn thương trong tình yêu, nhưng tình thân lại chữa lành vết thương đó. Thế mới nói nhà là bến đỗ bình yên nhất.”

“Nếu đã như thế thì yêu hay không yêu có làm sao? Dù sao sau cùng đều biến thành tình thân cả. Con xem đấy, tự dưng đang yên đang lành nói cái này làm gì.”

Từ trước đến nay tôi không biết mẹ tôi lại suy nghĩ như thế, trong lòng tôi, bà vẫn luôn là người gào lên khuyên tôi mau lấy chồng, đừng bỏ mất con rể quý hóa của bà. Có lẽ cả mẹ và tôi từ trước đến giờ vẫn không thực sự hiểu nhau.

Tôi thở dài, nói: “Con biết rồi.”

“Tiêu Ân à, con còn nhỏ, rất nhiều lý lẽ con chưa hiểu hết được. Không có ai chịu đứng yên một chỗ chờ con đâu, con mà cứ bị động như thế người ta mệt mỏi bỏ cuộc đấy.”

Tôi sững người, đột nhiên nhận ra bản thân mình đúng là rất vô trách nhiệm với La Trạch Vũ.

“…Con sẽ hẹn anh ta lần nữa, tiện trả lời luôn. Giờ muộn rồi.”

“Con có thể hiểu được là tốt.” Mẹ xoa đầu tôi, vẻ mặt hiền lành yêu thương, “Vậy là mẹ yên tâm rồi, con xem lúc nào được thì dẫn cậu ta về cho mẹ xem mặt.”

Nói xong bà ngập ngừng, “Đợi đến khi việc của con xong xuôi, mẹ với bố con cũng yên tâm quay về.”

Đi xa lâu như vậy, tôi biết mẹ cũng vì lo lắng cho tôi nên mới ở lại đây, còn thi thoảng đến nấu cơm cho tôi, chăm sóc cho tôi,

Tôi gật đầu, “Con sẽ cố gắng sắp xếp, mẹ, con mệt rồi, con đi nghỉ trước đây.”

Mẹ tôi cũng không làm khó tôi nữa, quay sang đi giày đi ra cửa, tôi thoáng ngẩn ra, “Muộn thế này rồi mẹ ngủ lại đây đi, ngủ với con là được.”

“Không được, để bố con ở khách sạn một mình mẹ không yên tâm.” Mẹ cười, “Mẹ bỏ ông ấy ở khách sạn một mình cả ngày rồi, giờ mà không về thì thành ra cái gì nữa. Dù sao ông ấy cũng là người thân của mẹ.”

Sáng sớm tôi bị chuông điện thoại đánh thức, hôm sau sau khi mẹ đi tôi ngồi thẫn thờ trên sô pha một lúc lâu, mãi đến hai giờ sáng mới đi tắm, ngay đến tóc cũng không sấy khô, cứ thế leo lên giường ngủ thiếp đi.