Vực Sâu Ham Muốn

Chương 232: Không có khả năng để bảo vệ cô ấy




Tôi lắc đầu: “Không cần cảm ơn tôi, tôi đang giúp chị La chứ không phải đang giúp anh. Vốn dĩ tôi còn rất ủng hộ hai người ở bên nhau, nhưng xem tình hình ngày hôm nay thì anh căn bản không có khả năng để bảo vệ cho chị ấy.”

“Không phải thế!” Nghe tôi nói vậy, anh ta liền hoảng lên, “Tình huống như thế này sẽ không xảy ra nữa đâu! Lần này là do đứa con gái kia ích kỷ, tự dưng quấn lấy tôi…”

“Anh căn bản không biết tôi đang nói gì.” Tôi ngắt lời anh ta, “Nếu như hai người ở bên nhau, chị La chắc chắn phải gánh rất nhiều điều tiếng, e rằng những người cố tình gây sự cười nhạo chị La giống như cô gái vừa rồi còn nhiều hơn.”

Anh ta ngẩn ra, lại vô thức phủ nhận, “Không, không đâu…”

“Có thật là ‘không’ không? Chẳng qua là bản thân anh không chịu thừa nhận mà thôi. Trong tình huống ngày hôm nay anh chỉ đứng một bên cãi vã với cô gái kia, đúng, anh dũng cảm nhưng lại chẳng giải quyết được vấn đề gì.”

“Anh cho rằng đó là bảo vệ sao? Nhưng những lúc anh không có mặt thì làm thế nào? Nếu như anh thực sự thích chị La, vậy thì hãy đợi đến lúc anh có năng lực khiến tất cả mọi người ngậm miệng, không dám nói đến vấn đề tuổi tác hơn kém giữa hai người nữa rồi hẵng đến tìm chị ấy.”

Tôi kéo tay chị La quay đi rời khỏi khu trung tâm thương mại ấy. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi hung hãn cãi nhau với người khác như thế, không giống như khi cãi với Kim Hoa, lần này tôi hoàn toàn không biết gì về người đàn ông kia.

Lúc tỉnh táo lại chân tôi suýt nữa thì run lên. Chị La bật cười, “Tả Tiêu Ân, đây là lần đầu tiên chị thấy em nhanh mồm nhanh miệng như thế đấy.”

Tôi thở dài một tiếng, quay sang nhìn chị La: “Chị La, ở đây không có ai rồi. Buồn thì khóc đi, con người có kiên cường đến mấy cũng có những lúc cần phải trút bỏ bớt những cảm xúc tiêu cực ra.”

Chị La hơi ngạc nhiên, sau đó đột ngột bổ nhào đến ôm chặt lấy tôi, không bao lâu sau tôi cảm thấy bả vai mình ẩm ướt, âm ấm.

Chị La khóc.

Người phụ nữ này thật sự rất sĩ diện, dù là ở trước mặt tôi chị ấy vẫn không cho phép bản thân mình gào khóc một cách mất mặt như thế. Chị ấy chỉ vùi mặt vào vai tôi, lặng lẽ khóc.

Bất chợt tôi cảm thấy rất đau lòng, phụ nữ luôn như vậy, lúc nào cũng một mình chống chọi. Nhưng có người đột nhiên đâm trúng chỗ đau trong tim thì chỉ cần một câu nói thôi cũng khiến cô gái ấy không ngừng được nước mắt.

Nhưng lúc tôi không có ở đây thì sao, bao nhiêu ngày đêm trước kia, chị ấy đều một mình chịu đựng. Chôn giấu sự yếu đuối của mình, mỉm cười đối mặt với tổn thương, kiêu ngạo liếm vết thương một mình.

Chắc chị La và người đàn ông này yêu nhau thật lòng. Nếu như không phải như vậy thì mới đầu khi cô gái kia châm chọc chị, chị sẽ kiêu ngạo bước đến chỉ thẳng vào mũi cô ta, thốt lên những lời lẽ khó nghe bằng dáng vẻ tao nhã nhất.

Nhưng lần này chị lại không làm vậy, chị chỉ đứng im lặng, cứ im lặng đứng đó. Tôi nghĩ, cho dù chị đã sớm đoán được sẽ gặp những cảnh như thế này nhưng vẫn muốn nghe tận tai những lời chửi bới đó.

Chị muốn dùng nó để đánh thức bản thân, để tìm lại dáng vẻ bất cần đời trước kia.

Ngốc quá đi mất.

Có lẽ người đàn ông tên Lý Ninh kia thật sự rất yêu chị La. Hay nói cách khác, có lẽ bọn họ yêu nhau thật lòng cũng không chừng. Nhưng dù có thế thì thế nào, anh ta cũng không cho chị La được sự an toàn nên có.

Có lẽ chị La cũng muốn lấy anh ta thật, tôi tin anh ta chắc chắn đối xử với chị La rất tốt, yêu chiều vô điều kiện. Nhưng đồng thời so sánh, càng như thế thì lại càng có nhiều những đố kỵ, những lời châm chọc chế giễu.

Để tay lên ngực tự hỏi, nếu bây giờ tôi đứng từ góc độ của chị La, rõ ràng biết có hạnh phúc đang ở ngay trước mặt, tôi có dũng cảm nắm lấy nó không?

Đáp án là không.

Ai biết được cái hạnh phúc đó có thể duy trì được bao lâu, nếu như nó tan biến thì chỉ còn lại những lời nhục mạ và châm chọc chế giễu đầy khó nghe. Đặt cược vào niềm hạnh phúc không biết sẽ kéo dài được bao lâu này… thật sự là quá điên cuồng.

Nói đến cũng thật buồn cười, rõ ràng chúng tôi đều là người trưởng thành lâu như vậy rồi.

Càng trưởng thành lại càng lo âu về rất nhiều thứ, càng để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, sợ hãi bị chỉ trỏ bàn tán.

La Trạch Vũ năm 16 tuổi có dũng khí đi đến một đất nước xa lạ với hai bàn tay trắng, chỉ vì ước mơ của bản thân.

Tả Tiêu Ân 26 tuổi lại chẳng có dũng cảm để làm một việc mà mình muốn. Việc dũng cảm nhất mà tôi từng làm trong cuộc đời này có lẽ là chống đối lại mẹ, ly hôn, mở cửa hàng hoa.

Tôi như thế cũng giống với chị La, là một kẻ nhát gan cố gắng để mình trông có vẻ tùy ý.

Ngày hôm đó sau khi tôi và chị La chia tay nhau ra về, có một khoảng thời gian tôi vẫn buồn bực không vui. Tôi cảm thấy trong dòng thời gian đằng đẵng, chúng tôi đang đánh mất chính mình từ lúc nào không biết.

Tôi nằm trên giường, sững người nhìn lên trần nhà, thực ra tôi chẳng nghĩ gì cả, đầu óc tôi vẫn tự động thả lỏng trong vô thức.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi cầm lên xem, một tin nhắn đến từ số lạ.

“Tiêu Ân, tôi là La Trạch Vũ, xin lỗi vì đột nhiên làm phiền cô, tôi muốn mời cô đi ăn trưa, không biết cô có rảnh không?”

Người đàn ông này luôn luôn lịch sự như vậy, để tránh nỗi ngượng ngùng thường gặp khi không biết đối phương là ai, anh ta đã nói luôn tên tuổi bản thân ngay từ đầu.

Một từ “Tiêu Ân” đơn giản mà không phải là “cô Tả” đã kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi, khiến tôi không còn ngại ngùng như thế nữa, vui vẻ chấp nhận lời mời của anh ta.

“Không vấn đề gì, bữa trước anh mời rồi, lần này để tôi mời lại anh nhé?”

Tôi không cố ý hỏi tại sao anh ta lại biết được số điện thoại của tôi, cái này dùng đầu ngón chân cũng biết được đáp án, hỏi lại thì có vẻ rất làm mình làm mẩy.

“Đương nhiên là được rồi, nếu như cô đã muốn thì được. Lát nữa tôi sẽ qua đón cô.” Người đàn ông nhanh chóng nhắn tin trả lời, không cho người khác cơ hội từ chối song lại không khiến người ta cảm thấy đường đột.

Tôi thở dài một hơi, nhìn bản thân trong gương. Từ lúc dậy đến giờ vẫn cứ nằm trên giường không chịu đi tắm, bây giờ đầu tóc tôi bù xù, mặt mũi đầy dầu, lôi thôi đến mức không thể nào lôi thôi hơn được nữa.

Cho dù như thế nào, tất cả các cô gái đều mong lúc mình ra ngoài phải thật xinh đẹp. Quan niệm về thời gian của đàn ông luôn rất mạnh, anh ta nói một lát chắc chắn là sẽ không lâu, tôi tăng tốc độ lên.

Quả nhiên tôi đoán đúng, mới được 10 phút, anh ta lại nhắn tin đến, nói cho tôi biết đã đến dưới nhà tôi rồi. Trong thoáng chốc tôi có hơi hoảng, không biết nên bảo anh ta đợi một lúc nữa hay là cứ thế đi xuống.

Bối rối một lát tôi vẫn cứ thế cầm túi, thay giày chạy xuống dưới luôn.

Nhìn thấy tôi anh ta kinh ngạc mất một lát, sau đó cười khẽ, “Tôi còn tưởng phải đợi cô mất một lúc cơ, không ngờ cô lại xuống nhanh thế.”

Tôi sững ra, “Ý anh là sao?”

“Ý tôi là, chẳng phải bình thường con gái đều trang điểm cẩn thận rồi mới xuống sao? Cô thật đặc biệt đấy.”

Mới là lần gặp nhau thứ hai mà đã để mặt mộc rồi. Tôi hơi ngại nhưng quan niệm thời gian được nuôi dưỡng lâu dài khiến tôi không muốn để người khác chờ lâu.