Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 707: Lời thật lòng




“Sao cơ? Ghen? Anh nằm đó mà mơ đi, em đến đây là muốn …” Thực ra, Tiêu Mộc Diên vốn định nói cô đến đây là muốn tạo cho Thịnh Trình Việt một bất ngờ, cô muốn cùng anh đi nghỉ tuần trăng mật để bù đắp cho quãng thời gian trước đây. Thế nhưng ai mà ngờ rằng lại bắt gặp cảnh này, nên cô không thể nói tiếp.

Không hiểu vì sao nhìn bộ dạng bối rối của Tiêu Mộc Diên khiến Thịnh Trình Việt có cảm giác như vừa lập được thành tựu, bởi anh biết rõ cô đang ghen. Ai bảo cô không nói những gì mà cô nghĩ, lần này thì anh lại càng chắc chắn hơn.

Thịnh Trình Việt vốn dĩ muốn chọc tức cô bởi anh nghĩ khi anh rời đi một ngày, Tiêu Mộc Diên nhất định sẽ gọi loạn lên. Nhưng ai ngờ sau khi gọi được hai cuộc điện thoại, cô không gọi nữa. Tiêu Mộc Diên coi anh giống như người vô hình vậy. Nên anh quyết định sẽ ở lại đây một tuần rồi mới quay về. Thế nhưng tối hôm qua Lâm Phong lại gọi điện cho anh nói Tiêu Mộc Diên sống chết đòi qua đây để tìm anh. Sau khi biết tin, Thịnh Trình Việt rất vui, vì thế nên anh mới cố ý diễn màn kịch này cho cô xem. Anh chính là muốn nhìn thấy bộ dạng ghen của Tiêu Mộc Diên, không ngờ rằng cảm giác ấy còn khiến anh thấy thích thú hơn cả tưởng tượng.

Thế nhưng trông cô rất tức giận, lẽ nào anh đã đùa hơi quá?

“Anh ở đây chơi đi, tôi phải về rồi.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy điều gì cần nói cô cũng đã nói hết, bản thân không nên ở lại đây nữa. Nói xong Tiêu Mộc Diên định quay người đi.

Thịnh Trình Việt liền kéo tay cô lại, lúc đầu Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất vui. Nhưng cô nghĩ đến cảnh những cô gái nóng bỏng vây quanh anh ban nãy liền tức giận gạt tay ra. Thế rồi cô vô ý xô Thịnh Trình Việt ngã xuống bể bơi.

Thấy vậy, Tiêu Mộc Diên hốt hoảng định nhảy xuống hồ bơi cứu anh, nhưng không ngờ mấy cô gái kia còn nhanh hơn cô. Tất cả bọn họ liền bu đến chỗ Thịnh Trình Việt rối rít hỏi han. Cô muốn chạy đến đó xem nhưng bị các cô gái ngăn cách.

Vừa rồi còn thấy áy náy, giờ nhìn thấy cảnh này xong cô lại thấy tức. Cô liền lập tức quay gót đi thẳng về khách sạn. Thịnh Trình Việt thấy vậy liền lên bờ khoác áo choàng tắm vào rồi đuổi theo cô. Anh vừa đi theo sau vừa gọi: “Bà xã, em đi đâu vậy? Đợi anh theo với.”

Lúc này trông anh giống hệt như một chú cún chạy theo chủ. Thế nhưng bây giờ là đang ở Singapore thế nên anh cũng không cần phải để ý hình tượng, bởi so với hình tượng, Thịnh Trình Việt cảm thấy người phụ nữ Tiêu Mộc Diên quan trọng hơn. Thịnh Trình Việt vốn chỉ muốn trêu cô một chút, ai dè lại làm cô tức giận đến như vậy. Anh cũng tự cảm thấy bản thân đùa có hơi quá chớn.

Khó khăn lắm anh mới đuổi kịp Tiêu Mộc Diên, kéo tay cô lại: “Rốt cuộc em muốn anh làm gì mới chịu tha thứ đây?”

Tiêu Mộc Diên lúc này đã tức giận đến mức mất hết lí trí, cô hất tay Thịnh Trình Việt ra nói: “Anh chạy theo tôi làm gì, mau đi mà tìm những cô gái nóng bỏng của anh ý.”

Tiêu Mộc Diên cứ nghĩ đến những cô gái kia thì lại tức giận. Nếu như không phải lúc này cô xuất hiện ở đó thì có lẽ giờ anh với những cô gái kia đã lên giường với nhau rồi. Không đúng, Thịnh Trình Việt đã ở đây ba ngày rồi, nói không chừng anh đã làm như vậy. Mặc dù có thể là những cô gái đó chủ động quyến rũ anh, nhưng làm sao dám chắc đàn ông gặp trường hợp như thế có thể từ chối chứ?

Tiêu Mộc Diên cảm thấy bản thân như sắp phát điên lên vậy, cô càng lúc càng căm tức người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

“Anh đừng dùng đôi bàn tay đã sờ vào những người phụ nữ khác để chạm lên người tôi, thật ghê tởm.” Tiêu Mộc Diên kích động lớn tiếng hét lên với Thịnh Trình Việt.

“Anh biết bây giờ em đang rất tức giận, nhưng anh với mấy người phụ nữ đó hoàn toàn không có gì cả.”

“Tôi không muốn nghe nữa, anh không cần phải giải thích nhiều, tôi muốn ly hôn với anh.” Tất cả những lời này Tiêu Mộc Diên nói trong lúc tức giận.

“Em muốn ly hôn với anh?” Thịnh Trình Việt không tin Tiêu Mộc Diên có thể nói ra lời này với mình.

“Không sai.” Dù sao thì cũng đã nói ra, Tiêu Mộc Diên cũng ngại không muốn rút lại lời nói của mình.

Thựa ra Tiêu Mộc Diên rất muốn giải thích rằng chỉ vì giận nên cô mới nói vậy. Thế nhưng quả thực lúc này đây cô rất khó chịu, nên cô cố tình chọc tức Thịnh Trình Việt, ai bảo anh lại gần các cô gái khác chứ.

Thế nhưng nghe xong, sắc mặt của Thịnh Trình Việt liền thay đổi, anh như không thể tin được vào những gì mà Tiêu Mộc Diên vừa nói.

Tiêu Mộc Diên tức giận bỏ đi, một lát cô quay đầu nhìn lại, Thịnh Trình Việt không còn đuổi theo cô nữa. Cũng chính lúc đó, một chiếc xe lớn chạy về phía cô, Tiêu Mộc Diên sợ đến nỗi đứng ngây người không nhúc nhích. Khi chiếc xe sắp đâm vào cô thì Thịnh Trình Việt liền chạy đến đẩy cô sang bên. Chính vì cứu cô mà Thịnh Trình Việt bị xe tông.

Nhìn thấy Thịnh Trình Việt nằm hôn mê bất tỉnh, Tiêu Mộc Diên lo lắng hốt hoảng.

“Anh có sao không? Anh mau trả lời em đi!” Tiêu Mộc Diên liên tục lay gọi Thịnh Trình Việt, nhưng anh không phản ứng gì.

Tiêu Mộc Diên hiểu rằng, người đàn ông ấy vì cứu cô mà ngay cả tính mạng cũng không cần.

“Tại sao anh lại ngốc như vậy chứ, tính mạng cũng không màng sao? Nhìn thấy xe chạy đến thì phải tránh ra chứ! Sao anh lại đỡ thay cho em?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy Thịnh Trình Việt thực sự là một tên ngốc, chỉ có tên ngốc mới hành động ngốc nghếch như vậy.

Vừa nói nước mắt Tiêu Mộc Diên vừa rơi lã chã.

“Em không cho phép anh xảy ra chuyện. Thực ra những lời lúc nãy em nói với anh không phải là thật, em không muốn ly hôn với anh. Chỉ là nhìn thấy những cô gái đó cứ dính lấy anh nên em mới tức giận nặng lời với anh, anh đừng để bụng có được không? Anh làm ơn hãy tỉnh lại đi, làm ơn hãy trả lời em đi có được không? Những gì em nói đều là thật lòng.”