Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 60: Người phụ nữ của anh lại hẹn hò với người khác




Âu Vũ Đình vẫn cười, nhưng khi nghe vào tai Tiêu Mộc Diên lại khiến cô kinh ngạc, anh ấy vừa mới nói gì? Anh ấy quay về rồi sao? Còn đến nhà cô? Anh biết cô ở đâu sao? Cô nhớ ra rồi, dường như cô có nói với Âu Vũ Đình, cô sẽ đến nhà Trương Bân Bân ở, bây giờ anh ấy sẽ không đến biệt thự Trương Thị chứ. 

Tiêu Mộc Diên nghĩ tới đây, trong lòng có chút lo lắng không rõ đứng lên, cô hoàn toàn không muốn Âu Vũ Đình biết cô ở trong biệt thự của Thịnh Trình Việt, với tính khí của Âu Vũ Đình nhất định sẽ cãi nhau long trời lở đất, cô phải làm sao mới tốt đây? 

“Ừm, không phải chứ, anh biết nhà em ở đâu sao? Chi bằng chúng ta hẹn địa điểm gặp mặt đi.” Trong lúc nói chuyện, Tiêu Mộc Diên không khỏi nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười giờ, không biết lát nữa cô có thể chạy về đây trước khi Thịnh Trình Việt quay về không, tuy cô nghĩ như vậy, không biết Âu Vũ Đình bên kia sẽ thế nào? 

“Em đang hẹn anh, muốn hẹn hò với anh sao?” Âu Vũ Đình vẫn mang theo nụ cười nói. 

Ngay cả Tiêu Mộc Diên nghe đến đó cũng không nhịn được sự kinh ngạc, Âu Vũ Đình không phải đang tức giận vì chuyện của Thịnh Trình Việt sao? Bây giờ sao lại vui vẻ vậy? Chẳng lẽ anh ấy trúng số? Hay anh ấy thành danh trong một đêm. 

“Âu Vũ Đình, có phải anh phát tài không?” Tiêu Mộc Diên không kiềm được lòng hiếu kỳ của mình, không khỏi hỏi, nhưng cô vừa thốt ra đã khiến mọi người chấn động. 

Khóe miệng đang tức giận của Thịnh Trình Việt gần như giật giật, thì ra không chỉ ở bên anh thì người phụ nữ này mới nhắc tới tiền, hóa ra khi ở bên Âu Vũ Đình cũng sẽ nhắc tới tiền, người phụ nữ này quả thực là kẻ mê tiền. 

Âu Vũ Đình lập tức có chút cạn lời, người phụ nữ này đang suy nghĩ gì? Sao lại nghĩ anh ấy đột nhiên phát tài, thực sự là quá ảnh hưởng đến phong cảnh, có điều, anh ấy vẫn cố gắng duy trì nụ cười. 

“Em đang nghĩ gì vậy? Anh hỏi có phải em muốn hẹn anh không.” Trong giọng nói của Âu Vũ Đình rõ ràng lóe lên một chút nóng nảy, nhưng vì để Thịnh Trình Việt nghe được nên anh ấy hết sức nhẫn nhịn. 

Tiêu Mộc Diên cũng không biết Âu Vũ Đình muốn làm gì? Tại sao cứ phải hỏi câu này. 

“Được, em hẹn, thế thì sao, anh phải mời.” Tiêu Mộc Diên nói lần nữa, cô hẹn ai cũng được, nhưng cô không bỏ tiền. 

Thịnh Trình Việt tức đến mức nắm tay thành cú đấm, phụ nữ đê tiện chính là phụ nữ đê tiện, đêm hôm khuya khoắt rồi vẫn hẹn đàn ông, đầu óc của cô làm từ gì vậy. 

Âu Vũ Đình nhìn sắc mặt của Thịnh Trình Việt thay đổi, trong lòng càng thêm đắc ý, đây mới là kết quả anh ấy muốn. 

“Vậy trước đây em có hẹn hò với Thịnh Trình Việt không?” Âu Vũ Đình tiếp tục hỏi. 

“Em không thèm hẹn hò với anh ta. Anh ta lạnh lùng như ma quỷ.” Tiêu Mộc Diên nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Thịnh Trình Việt, không khỏi nói, tuy dáng vẻ của anh giống một thiên sứ, nhưng việc anh làm lại giống ma quỷ nên cô vẫn coi anh là ma quỷ. 

Thịnh Trình Việt tức đến mức gân cốt muốn bùng nổ, nếu bây giờ người phụ nữ này ở trước mặt anh, anh sẽ không do dự vén trang phục của cô lên, hung hăng đánh vào mông cô. 

“Vậy em yêu Thịnh Trình Việt hay yêu anh?” Âu Vũ Đình cũng cảm thấy Tiêu Mộc Diên không thích Thịnh Trình Việt, nên thêm mắm dặm muối hỏi, thấy khuôn mặt của Thịnh Trình Việt ngày càng tối sầm, trong lòng anh ấy càng hài lòng. 

“Đương nhiên là yêu anh rồi, sao em lại yêu Thịnh Trình Việt chứ?” Tiêu Mộc Diên vẫn thốt ra, nếu nghe kỹ thì có thể nghe thấy tiếng cô nhấp chuột và ấn bàn phím, cô trả lời câu hỏi của Âu Vũ Đình dường như không cần suy nghĩ, dù gì ở đây không có Thịnh Trình Việt, cô cứ phụ họa theo Âu Vũ Đình, vậy thì anh ấy sẽ không tức giận. 

“Ha ha, anh cũng biết Tiểu Diên Diên của anh yêu anh nhất, vậy chúng ta hẹn hò đi.” Khi nói chuyện, Âu Vũ Đình đã tắt loa, anh ấy muốn hẹn Tiêu Mộc Diên, há có thể để bọn họ biết hẹn ở đâu? 

Âu Đan kinh ngạc nhìn Âu Vũ Đình, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng anh trai lại thích Tiêu Mộc Diên, nghĩ đến lúc đó suýt chút nữa cô ta đã sai người cưỡng hiếp cô, không biết sau khi anh trai biết chuyện này thì sẽ như thế nào, chuyện này nhất thiết không thể để anh trai biết. 

Trương Bân Bân có vẻ cũng rất vui với câu trả lời của Tiêu Mộc Diên, thấy vẻ mặt u ám của Thịnh Trình Việt, cô ấy càng vui hơn, hừ, anh ta lại coi Tiêu Mộc Diên là món đồ chơi, cô không thích anh ta cũng là đương nhiên. 

“Anh Việt, anh đừng giận nữa, anh xem khuôn mặt anh nhăn nhó như vậy, dọa người bên cạnh sắp chạy mất rồi.” Trong lúc nói chuyện, Trương Bân Bân còn làm ra vẻ sợ hãi, đúng vậy, bây giờ cô ấy rất sợ, sợ Thịnh Trình Việt này kích động đánh cô ấy thì phải làm sao? Nhưng xung quanh nhiều người như vậy, chắc anh ta sẽ không ra tay đâu, làm như vậy mất thân phận, huống chi, bên cạnh cô ấy còn có anh trai bảo vệ mà? 

Trương Bân Bân không khỏi nhìn về phía bên cạnh, bên cạnh đâu còn thấy bóng dáng của anh, cô ấy lui về sau hai bước theo bản năng, kéo dài khoảng cách với Thịnh Trình Việt, sau đó quay đầu nhìn lại. Khi cô ấy nhìn thấy bóng dáng lờ mờ, cô ấy mới giật mình, sao cô ấy lại quên mất anh trai, anh trai cũng yêu Tiêu Mộc Diên, hơn nữa đã yêu tám năm rồi, cô ấy thật đáng chết, lúc đó sao cô ấy lại không chú ý đến cảm nhận của anh trai chứ? 

Âu Vũ Đình hẹn Tiêu Mộc Diên ở quán bar Dạ Mị, anh ấy mời nên Tiêu Mộc Diên mới đi. 

Lúc Âu Vũ Đình sắp đi vẫn không quên tạm biệt Thịnh Trình Việt, trong mắt của anh ấy đều là vẻ đắc ý, xem ra Tiêu Mộc Diên không yêu Thịnh Trình Việt, sau này anh ấy vẫn có cơ hội. 

Thịnh Trình Việt nhìn Âu Vũ Đình, toàn thân anh như tỏa ra hơi thở lạnh lùng, khiến nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống vài độ, mọi người đều lùi bước, chỉ có Âu Đan vẫn kéo cánh tay anh như trước. 

“Chúc cậu may mắn.” Thịnh Trình Việt khẽ hé môi, vào giờ khắc này Âu Vũ Đình và anh không phải là bạn nữa, dám ngang nhiên chiếm đoạt người phụ nữ của anh, còn có bạn bè gì đáng nói nữa, vốn dĩ Âu Vũ Đình là người nhà họ Âu, anh cũng rất hận người nhà họ Âu. 

Âu Vũ Đình nhếch miệng xấu xa, cặp mắt hoa đào mê người hơi hất lên. 

“Yên tâm, tôi biết rồi, người đẹp trong lòng, tôi nghĩ, may mắn của tôi vẫn rất tốt.” Dứt lời, anh ấy nghênh ngang đi, để lại bóng dáng cao lớn thẳng tắp. 

Âu Đan nhìn bóng lưng của Âu Vũ Đình, trong lòng không khỏi vui vẻ, sau này cô ta không cần đơn độc đối phó Tiêu Mộc Diên nữa, có anh trai theo đuổi cô, Thịnh Trình Việt bên này không phải dễ xử rồi sao. 

Thịnh Trình Việt nắm tay thật chặt, thực ra vừa rồi rõ ràng anh có thể lên tiếng, anh cũng biết, chỉ cần anh lên tiếng, Tiêu Mộc Diên nhất định không dám đi hẹn hò với Âu Vũ Đình, nhưng đây không phải là chủ ý của anh, anh muốn khiến Tiêu Mộc Diên một lòng một dạ đi theo anh từ đáy lòng. 

Lẽ nào anh đối xử với cô chưa đủ tốt? Vì sao cô thích thay đổi thất thường như vậy, là anh nhìn lầm cô sao? Anh vốn tưởng rằng, nếu cô là người phụ nữ sáu năm trước, anh sẽ bù đắp cho cô tử tế, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa. 

Thịnh Trình Việt bỗng nhiên hất tay Âu Đan, xoay người rời đi, trong lúc bất chợt cảm thấy đầu có chút choáng váng, chết tiệt, ly rượu đó có vấn đề, là Âu Đan, lại là người phụ nữ tâm cơ này, anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lâm Phong. 

“Mau tới đón tôi, tôi ở sân nhảy.” Dứt lời, điện thoại di động của Thịnh Trình Việt đã bị Âu Đan cầm, anh định nổi giận, lại phát hiện một chút sức lực toàn thân cũng không có, ngay cả cơ thể bây giờ của anh cũng không đứng vững, trong lòng anh thầm thở dài một tiếng không ổn. 

Tiếp theo đó, toàn thân đột nhiên cuộn trào lên một ngọn lửa không tên khiến cơ thể anh không khỏi khó chịu, anh bỗng cảm thấy trong đầu trống rỗng, toàn thân chớp mắt hừng hực lửa nóng tràn xuống phần bụng. 

“Việt, cơ thể của anh nóng quá, cứ như lửa đốt vậy, em dập lửa có được không?” Âu Đan vừa cười vừa nói, bàn tay nhỏ bé sờ soạng lồng ngực của Thịnh Trình Việt, bàn tay của cô ta nhanh chóng chuyển xuống phía dưới, đến chỗ quần của anh, cách lớp quần đụng vào chỗ cực lớn của Thịnh Trình Việt, vì sự đụng chạm của cô ta, ham muốn vốn khó có thể kiềm chế được đột nhiên bành trướng. 

“Cút...” Thịnh Trình Việt gần như cắn răng nghiến lợi nói, anh thề, anh nhất định sẽ làm nhục người phụ nữ này. 

“Việt, anh đừng đuổi người ta được không? Người ta rất muốn cùng anh...” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Âu Đan không khỏi nhìn về phía chỗ cực lớn của Thịnh Trình Việt, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ tham lam, nhìn chỗ đó của anh lớn như vậy, làm với anh nhất định sẽ rất sướng. 

Âu Đan cũng không dừng lại lâu, đỡ Thịnh Trình Việt đi về phía trước. 

Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Phong đã đi tới, anh ta đỡ lấy Thịnh Trình Việt. 

“Vừa rồi cảm ơn cô Âu đã chăm sóc tổng giám đốc Thịnh, tổng giám đốc Thịnh của chúng tôi uống say, không quấy rầy nữa.” Trong lúc nói chuyện, Lâm Phong đỡ Thịnh Trình Việt đi ra ngoài. 

Khuôn mặt Âu Đan hiện lên ý hận với Lâm Phong, cô ta sắp thành công, không ngờ nửa đường xuất hiện kẻ cản đường, cô ta nhất định xử lý tên Lâm Phong này ra trò. 

“Chờ một chút, nếu Việt uống nhiều rồi thì ở lại chỗ tôi đi, dù sao anh ấy cũng là chồng chưa cưới của tôi, cho dù truyền ra ngoài cũng không có ảnh hưởng xấu gì.” Âu Đan vừa cười vừa nói. Cười rất mềm mại đáng yêu. 

Thịnh Trình Việt lạnh lùng nhìn Âu Đan, chỉ trách người anh bây giờ không còn sức, bằng không anh cũng sẽ không thèm liếc nhìn người phụ nữ này. 

“Lâm Phong, chúng ta đi.” Giọng nói lạnh lùng đầy ngang ngược. 

Lâm Phong nghe thấy lời Thịnh Trình Việt nói, cũng không để ý tới Âu Đan rồi nữa, đỡ Thịnh Trình Việt xoay người rời đi, bây giờ anh ta không dám dừng lại, anh ta đã nhìn ra lửa giận trong mắt Thịnh Trình Việt. 

Trên xe, Thịnh Trình Việt mất sức dựa cả người vào, toàn thân như lửa đốt, còn có người anh em đã sớm ngẩng cao lên, anh chỉ có thể nhắm mắt lại, để bản thân bình tĩnh lại 

“Gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Diên.” Anh đột nhiên nói, anh phát hiện, ngoại trừ Tiêu Mộc Diên, anh không muốn tìm bất kỳ một người phụ nữ nào, mỗi lần ở bên người phụ nữ khác, anh đều nghĩ đến dáng vẻ của Tiêu Mộc Diên, cô khít chặt, sự hoàn hảo của cô, tất cả của cô đều rất thu hút anh. 

Lâm Phong lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Diên. 

Tiêu Mộc Diên vừa mới đi ra khỏi cửa chính, định đón xe tới quán bar Dạ Mị, lúc này điện thoại di động lại vang lên. 

“Tổng giám đốc Thịnh, có chuyện gì không?” Tiêu Mộc Diên có chút lo lắng, không phải cô vừa bước chân ra cửa, Thịnh Trình Việt đã về rồi chứ, may mắn của cô kém như vậy sao? Tại sao cô không phát hiện ra nhỉ?