Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 439: Cái gọi là thiên phú




Tiêu Mộc Diên nghĩ tới đây lại nhìn Thịnh Trình Việt, sao lúc đầu người này không mang theo loại cảm giác ưu việt kia chứ! Tuy bây giờ nhìn lại đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng mỗi khi nhớ lại vẫn khiến cô có chút không thoải mái.

"Vợ à, anh đi một lát sẽ trở lại, ngay cả rời đi một lát như thế em cũng không nỡ bỏ anh sao?"

Thịnh Trình Việt lại bắt đầu chọc cô.

"Hình như anh hiểu lầm cái gì."

Tiêu Mộc Diên cảm giác trên trán có nhiều hơn một tầng mồ hôi.

"Được rồi, anh vẫn nên nhanh chân một chút đi."

Sau đó, Thịnh Trình Việt cũng không có kề cận Tiêu Mộc Diên nữa, dù sao dính nhau như vậy cũng không có tốt.

Anh đi theo Mộng Huyên đến phòng tiếp khách liền nhìn thấy Thịnh Thắng.

"Trình Việt, lâu rồi không thấy, con vẫn không thay đổi nhiều!"

Thịnh Thắng vừa nhìn thấy Thịnh Trình Việt đã mỉm cười, bộ dạng kia thực sự là giống như cha con cách xa lâu ngày mới gặp lại.

Thế nhưng, Thịnh Trình Việt như thế nào cũng không cười nổi, dường như gần đây ông ta đã già đi, tiều tụy hơn rất nhiều.

Thân thể hơn năm mươi tuổi của Thịnh Thắng vốn rất cường tráng, mái tóc cũng là màu đen. Thế nhưng, hiện tại lưng của ông ta đã hơi còng, cả người không có tinh thần. Mái tóc vốn là tóc đen bây giờ đã biến thành trắng phau.

Thịnh Trình Việt tính toán một chút, thời gian bọn họ không gặp nhiều lắm cũng khoảng ba tháng. Ba tháng này, ông ta đã trải qua chuyện gì.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Trình Việt, Thịnh Thắng bật cười nói:

"Ba già rồi! Cũng biết mình sai rồi."

"Cho nên hôm nay ông đến là chuẩn bị nói xin lỗi sao?"

Không giống với Thịnh Thắng, ánh mắt Thịnh Trình Việt vẫn lạnh như băng.

"Không, ba muốn mời con về Thịnh Thế."

Thịnh Thắng nói ra mục đích của mình.

Thịnh Trình Việt nghe thấy thỉnh cầu của Thịnh Thắng, đoán đây cũng không phải việc gì tốt.

"Nếu như tôi về Thịnh Thế thì vẫn là Tổng giám đốc sao."

Thịnh Thắng sững sờ.

"Không phải lúc trước con cảm thấy Tổng giám đốc quá nhiều việc cho nên không muốn làm sao?"

"Tôi đã nói vậy ư."

Những năm gần đây, có mấy lần anh suýt chết khi đang làm việc trên cương vị rồi, từng có một câu nào oán hận sao.

"Lúc con mười bảy tuổi... Thường nói với ba không muốn kế thừa gia nghiệp."

Thịnh Thắng đang nói rất tự nhiên, nhưng khi nói xong lời cuối cùng mới giống như có chút giả dối. Có điều ông ấy chột dạ là thật.

Thịnh Trình Việt nghe Thịnh Thắng nói xong liền cảm thấy buồn cười, từ nhỏ anh đã ở công ty, có khổ cực gì chưa từng nếm. Ít nhất, thì đây là chuyện mười năm trước rồi, vậy mà hôm nay mới nói đến, lúc đó cố ý để anh đi đến công ty, cho anh một đống nhiệm vụ, đến bây giờ mới áy náy ư.

Lại nói, chẳng lẽ ông ấy cho rằng anh là nhân vật quan trọng sao nếu như là nhân vật quan trọng thì sẽ không bị đuổi ra khỏi Thịnh Thế đơn giản như thế.

"Vậy tôi hỏi ông, nếu như tôi trở về Thịnh Thế, vị trí sẽ là Tổng giám đốc phải không."

Thịnh Trình Việt hỏi.

"Ba cảm thấy con ngồi trên ghế Tổng giám đốc cũng đủ lâu rồi, hơn nữa Tổng giám đốc có rất nhiều việc, bây giờ con của con còn nhỏ, vợ lại đang mang thai, không thích hợp vất vả quá mức."

Thịnh Thắng bày ra bộ dạng suy nghĩ vì Thịnh Trình Việt.

Chỉ là dáng dấp kia khiến Thịnh Trình Việt đặc biệt buồn nôn. Hơn nữa ông ta còn nói Tiêu Mộc Diên đang mang thai, cảm thấy rằng bậc cha mẹ như Thịnh Thắng thực sự không đủ tiêu chuẩn,thậm chí ngay cả chuyện mình có nhiều hơn một đứa cháu gái cũng không biết.

Kỳ thực, ngày đó Tiêu Mộc Diên cũng bảo Thịnh Thảo An đi mời ba mẹ cô. Lúc quay về nói:

"Mẹ em nghĩ nhìn thấy chị dâu sẽ làm cho bà ấy cảm thấy lúng túng, cho nên không tới, mà ba...đã hơn một tháng chưa trở về nhà."

Anh nghĩ tới dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Thịnh Thảo An lúc nói những câu nói này, cũng nhìn thấy vệt bi thương dưới đáy mắt anh. Anh dùng ánh mắt không có biểu cảm gì nhìn Thịnh Thắng.

"Ông có thể nói thẳng, ông cho tôi vị trí nào."

Giọng Thịnh Trình Việt rất lạnh, nghe như là băng tuyết đang đâm qua.

Khi Thịnh Thắng nghe thấy tâm tư cũng hơi xao động, ông ta nói:

"Phó tổng, giống như vị trí hiện tại của con."

Thịnh Trình Việt nghe thấy vậy không nhịn được cười lớn:

"Nếu là vị trí giống nhau, sao tôi phải đổi."

"Dù sao cung cách của hai công ty cũng khác nhau, hơn nữa Thịnh Thế còn là công ty đứng top 500 toàn cầu, mà Tiêu thị chỉ là công ty nhỏ mới thành lập không lâu. Con cũng không hy vọng tài năng của con bị chôn vùi ở đây chứ."

Kỳ thực thứ Thịnh Thắng kiêu ngạo nhất chính là Thịnh Thế.

Chỉ có điều dường như ông ta đã quên, Thịnh Thế có hôm nay đến cuối cùng đều là công lao của ai.

"Nếu tôi đã có tài hoa như vậy, vì sao không cho tôi vị trí kia"

Trong lời nói Thịnh Trình Việt tràn đầy mỉa mai.

"Vị trí kia..."

Thịnh Thắng cắn răng nhìn Thịnh Trình Việt nói:

"Hiện tại vị trí kia đã có người ngồi."

"Nói như vậy, ông kêu tôi trở về để làm tay chân cho người khác."

Thịnh Trình Việt hừ lạnh một tiếng.

"Ngài Thịnh này, có phải ông đã hiểu lầm cái gì hay không, tôi là người không thích nhất là giúp việc cho người khác."

"Vậy không phải bây giờ con..."

Thịnh Thắng nói ra vị trí hiện tại của anh.

Nhưng mà Thịnh Thắng không nghĩ tới, Thịnh Trình Việt sẽ nói như vậy.

"Thế nhưng, tôi nguyện ý giúp vợ của tôi xử lý công việc. Hơn nữa, ở nơi này tôi không bị những người ngu muội như ông trong hội đồng quản trị quấy rầy."

Ánh mắt Thịnh Trình Việt giống như là khinh thường.

Ngay cả Thịnh Thắng lúc còn trẻ cũng không thể đạt tới phong thái của Thịnh Trình Việt.

Thịnh Thắng cũng không nghĩ tới, khí thế bây giờ của con trai mình có thể đè ép chính mình.

"Thịnh Trình Việt, con nhớ rõ cho ba, ba là ba của con đó."

Trong lời nói của Thịnh Thắng có chút giận dỗi.

"Vậy ông Thịnh, cũng xin ông nhớ cho tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Thịnh rồi, bây giờ, tôi không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Thịnh cả."

Giọng điệu của Thịnh Trình Việt càng lúc càng trầm.

“Con…”

Thịnh Thắng tức giận đến mức run cầm cập, ông ta có suy nghĩ bỏ mặc tất cả phẩy tay đi về, thế nhưng lần này ông ta đến đây, chính là muốn cho Thịnh Trình Việt trở về.

Không biết gần đây, Thịnh Thế làm sao, chỗ này có sơ hở, chỗ kia cũng có sơ hở.

"Đúng lúc, ba vừa gặp được mấy người ở đây trước kia làm việc cho Thịnh Thế, có phải là con đã lôi kéo họ đi không?"

Thịnh Thắng hỏi.

"Xem ra ông đã nhìn thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc rồi."

Thịnh Trình Việt cảm thấy hơi buồn cười, ông ta được xưng là ngôi sao sáng đứng sừng sững không thể ngã trong giới kinh doanh, mà lại phạm loại sai lầm cấp thấp này, chỉ sợ là khiến những người ái mộ ngoài kia đều chế giễu.

"Có phải con đã giở trò gì hay không?"

Thịnh Thắng nghi ngờ nhìn Thịnh Trình Việt.

"Chẳng lẽ những người đó tới đây, không phải là vì Tổng giám đốc hiện tại chỗ ông sao?"

"Chuyện này với Anh Anh có quan hệ gì, ba biết bây giờ, có người đoạt vị trí của con khiến cho con có phần không vui, nhưng là..."

Thịnh Thắng dừng lại giống như là hơi ngượng ngùng, thế nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Thịnh Trình Việt không nói thì càng ngượng hơn.

"Nhưng Anh Anh vẫn có tài năng, mọi mặt đều làm không tệ, đó là lựa chọn không thể tốt hơn."