Thật ra Tiêu Mộc Diên vẫn nhớ sinh nhật của các con, trong lòng cũng thầm chúc mừng chúng nhưng không ngờ được không có người nào chú ý tới chúng.
Viễn Đan thấy Tiêu Mộc Diên cứ im lặng mãi, khó khăn lắm mới gặp được mẹ nên cậu cũng không muốn dọa cho mẹ chạy mất.
"Mẹ, thật ra Viễn Đan được gặp mẹ đã thấy rất vui rồi. Không biết trong thời gian này mẹ sống có vui không?"
Viễn Đan đổi đề tài.
Tiêu Mộc Diên nhìn Viễn Đan trước mặt, trên gương mặt liền giãn ra: “Mẹ cũng rất vui khi gặp được Viễn Đan. Thật ra mẹ rất nhớ các con, chỉ là luôn cảm giác có vài chuyện không thể bỏ xuống được nên không dám trở lại."
"Là bởi vì ba sao?" Viễn Đan hỏi.
Tiêu Mộc Diên sửng sốt.
"Thật ra sau khi mẹ mất tích, con nhìn thấy được người đau lòng nhất chính là ba. Ba đã tìm mẹ rất lâu, gần như muốn lật cả trời đất. Chỉ là gần đây..." Viễn Đan nhắc tới lúc Tiêu Mộc Diên vừa mất tích, bọn họ quả thật rất đau lòng cho Thịnh Trình Việt. Đặc biệt khi thấy anh vì Tiêu Mộc Diên mà không ăn không ngủ, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi ở trên đường.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh lại giống như đột nhiên biến thành một người khác, khi nên nghiêm túc thì nghiêm túc, khi nên cười cũng sẽ cười. Bên cạnh còn có thêm nhiều hồ ly tinh như vậy nữa làm chúng nhìn thấy liền tức giận.
Nghe Viễn Đan nói tới Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên chợt hoảng hốt: “Bây giờ ba con không phải vẫn bình thường sao? Mẹ cũng không thấy ba con có gì quyến luyến mẹ cả."
"Đó là bởi vì ba con đã sớm..."
Viễn Đan vội bịt miệng. Cậu suýt nữa thuận miệng mà nói lộ ra rồi.
"Sớm thế nào?" Tiêu Mộc Diên luôn cảm thấy câu Viễn Đan chưa nói hết rất quan trọng.
"Bởi vì ba đã sớm tìm được mẹ rồi." Viễn Đan cảm giác chết thì chết, không thể để cho ba mẹ cứ hiểu lầm nhau được nữa. Như vậy người bị tổn thương chính là bọn họ mà!
Mắt Tiêu Mộc Diên mở to: “Con nói gì?"
Viễn Đan thở dài, nghĩ mình đã nói nhiều như vậy, cũng không sợ nói thêm chút nữa. "Thật ra, lúc trước con bị sốt nhưng chỉ là bệnh vặt thôi, căn bản không cần phải nằm viện. Nhưng ba lại nói con phải ở lại đây, như vậy thì mẹ sẽ tới đây, Viễn Đan mới có thể gặp mẹ."
Tiêu Mộc Diên nghe xong liền sửng sốt. Cô cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ. Mình bị đùa giỡn à...
Nhưng cô lại nhớ tới chuyện mình thật ra đã sớm nhìn thấy Thịnh Trình Việt ở ngoài cửa quan sát mình. Có một số việc bọn họ đều biết nhưng không muốn vạch trần ra. Thật không biết bọn họ đang đùa giỡn gì nữa.
Mặc dù cô biết nhưng hình như vẫn có thể dọa cậu con trai nhỏ của mình một chút, trêu chọc cậu một chút mà. Vì vậy, cô cố ý lớn tiếng nói: "Con nói là mọi người đang lừa mẹ sao?"
Quả nhiên, sau khi Viễn Đan nghe thấy Tiêu Mộc Diên nói vậy thì rõ ràng đã khẩn trương. "Mẹ ơi, thật ra bọn con không phải cố ý muốn lừa mẹ đâu. Cũng tại lâu rồi mà mẹ chẳng tới thăm chúng con, chúng con... Chúng con không thích bị người khác nói mình bị mẹ vứt bỏ." Viễn Đan nói xong, viền mắt đã đỏ hoe.
Tiêu Mộc Diên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Viễn Đan thì lập tức mềm lòng. Cô giang cánh tay ôm thật chặt lấy Viễn Đan: “Xin lỗi con, là mẹ sai rồi." Cho dù cô có giận Thịnh Trình Việt thế nào đi nữa thì con cũng vô tội.
Tiêu Mộc Diên không biết ở nơi cô không nhìn thấy, Viễn Đan đang cười vô cùng rạng rỡ.
Cậu bạn nhỏ Viễn Đan đã tin tưởng vào uy nghiêm của ba rồi.
Nhưng sự thật rốt cuộc là thế nào?
Trên đường đi, Thịnh Trình Việt thật sự có nhận được điện thoại của bảo mẫu, vừa về tới nhà đã thấy Viễn Đan nằm trên mặt đất, hơn nữa còn trong tình trạng đang sốt. Khi nhìn qua thì cậu đúng là đang bị nguy hiểm, nhưng lúc đưa đến bệnh viện kiểm tra lại chỉ là bệnh vặt mà thôi.
Lúc đó Viễn Đan đang làm mình làm mẩy với Thịnh Trình Việt, nghĩ vì sao mình còn chưa được gặp Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cậu mới nói:
"Con muốn gặp mẹ con đúng không? Vậy con phải làm theo lời ba nói."
Kết quả cậu chẳng bệnh nặng gì lại nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.
"Nếu như mẹ con có chất vấn gì con thì con cứ khóc, mẹ con nhất định sẽ mềm lòng thôi."
Kết quả là cậu bạn nhỏ Viễn Đan vừa đỏ vành mắt đã thành công lừa được Tiêu Mộc Diên.
"Mẹ xin lỗi Viễn Đan, bây giờ không còn sớm nữa, nếu như mẹ không quay về thì có thể sẽ không kịp trả xe."
"Mẹ, vậy mẹ có còn tới thăm Viễn Đan nữa không?" Viễn Đan đột nhiên nắm lấy góc áo của Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên nhìn dáng vẻ đáng thương của Viễn Đan và khẽ gật đầu: “Ừ, mẹ chắc chắn sẽ quay lại thăm Viễn Đan, con cũng phải ngoan ngoãn đấy!"
"Vâng."
Bọn họ hẹn hôm sau sẽ gặp lại. Trong đầu Tiêu Mộc Diên đang có vô vàn suy nghĩ, đặc biệt sau khi ra khỏi bệnh viện, cô còn nhìn thấy có người đàn ông dựa vào bên cạnh xe hình như đang chờ mình...
"Cô Tiêu Mộc Diên, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?" Thịnh Trình Việt mở cửa bên ghế lái phụ và ra hiệu Tiêu Mộc Diên ngồi vào.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt lại nghĩ đến Viễn Đan, bởi vậy ngồi lên chiếc xe đó.
Thịnh Trình Việt đi tới bên kia và ngồi vào ghế lái.
"Anh muốn nói gì với tôi chứ?" Tiêu Mộc Diên nhìn về phía trước, nhắc nhở mình không nên nhìn Thịnh Trình Việt để tránh lại bị anh lừa gạt.
"Anh muốn nói với em về chuyện liên quan tới con." Thịnh Trình Việt quay đầu, nhìn thấy Tiêu Mộc Diên ngồi nghiêm chỉnh thì không khỏi buồn cười.
"Vậy anh nói đi, tôi đang nghe đây." Dường như cảm nhận được ánh mắt người bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, Tiêu Mộc Diên còn vươn cổ ra nhưng không nói một lời nào.
Thịnh Trình Việt đột nhiên nghiêng người tới trước mặt Tiêu Mộc Diên: “Anh nói này, em có cần sợ anh như vậy không?"
Tiêu Mộc Diên đang cố ép mình bình tĩnh lại, kết quả trước mặt đột nhiên có thêm một gương mặt làm cô giật mình, theo phản xạ liền đẩy người trước mặt ra. "Anh làm gì vậy?"
"Anh dọa em sợ rồi sao?" Thịnh Trình Việt chớp chớp mắt và lộ ra vẻ mặt vô tội.
Trời ơi, ở đây có một lão già đang giả vờ đáng yêu này... Tiêu Mộc Diên suýt nữa thì tát vào mặt anh. Thật may là cô nhịn xuống được.
"Anh không phải nói thừa sao? Nếu chẳng may dọa đến đứa trẻ trong bụng thì làm thế nào?" Tiêu Mộc Diên quay đầu, tỏ vẻ không muốn để ý tới Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt lập tức đầu hàng: “Xin lỗi vợ, anh sai rồi."
"Anh sai chỗ nào?" Tiêu Mộc Diên không quay đầu, vẫn không muốn để ý tới Thịnh Trình Việt.
"Anh không nên dọa cho em giật mình."
"Còn gì nữa không?"
"Còn gì nữa à?" Vừa rồi không phải anh chỉ làm có mỗi một việc đó thôi sao?
"Anh quả nhiên không biết mình sai ở đâu."
Thịnh Trình Việt đúng là rơi vào trạng thái ngỡ ngàng. Anh nhìn Tiêu Mộc Diên và nghĩ có phải Viễn Đan đã khai ra mình hay không? Trong đầu anh đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Tiêu Mộc Diên từ trong bệnh viện đi ra nhìn thấy anh giống như đã đoán trước rồi vậy. Bây giờ anh đã xác định được mình bị con mình bán đứng rồi.
"Còn nữa, anh không nên lừa em." Thịnh Trình Việt tiếp tục xin lỗi.
"Còn gì nữa không?"
"Còn nữa à?" Thịnh Trình Việt trợn tròn mắt nhìn. Hai chuyện này đã là nhiều lắm rồi đấy. Chẳng lẽ vẫn còn gì nữa sao? "Vợ à, hay là em trực tiếp nói cho anh biết mình sai ở đâu đi. Anh cảm giác chỉ số thông minh của mình có lẽ hơi thấp, không biết mình còn làm sai chuyện gì nữa."