CHUYỆN CŨ CỦA LÂM LINH
Lâm Linh nghe tiếng kêu cứu của Trương Bân Bân, ngẩng đầu lên nhìn, lại chỉ thấy cánh cửa bị đóng lại, giống như không có xảy ra chuyện gì.
Trong khoảng thời gian này khách hàng tương đối ít, bọn họ đều ngồi ở quầy bar chuẩn bị làm việc, vì vậy ai cũng không có chú ý chuyện ở đại sảnh.
“Diên Diên, cậu có nghe thấy tiếng của Bân Bân không?” Lâm Linh hỏi Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên trả lời: “Là tiếng kêu cứu hay sao?”
“Đúng vậy, có phải gặp chuyện nguy hiểm gì rồi hay không?” Lâm Linh lo lắng.
“Yên tâm đi, đó là chồng cô ấy mang cô ấy đi mà thôi, những chuyện khác đều không có, chúng ta cứ tiếp tục làm việc là được, tránh cho lát nữa bận đến không ngóc đầu lên được.”
Tiêu Mộc Diên hời hợt nói, nhưng Lâm Linh giống như bắt được trọng điểm.
“Bân Bân cũng đã kết hôn rồi?” Lâm Linh không thể tin tưởng được, cô và Trương Bân Bân với Tiêu Mộc Diên có nói qua về tuổi tác,là cùng tuổi với nhau. Kết quả một người đã kết hôn, một người không chỉ đã kết hôn mà hiện tại còn có bụng bầu lớn như vậy, ước chừng mấy tháng nữa sẽ có con.
Nhưng mà qua ngày hôm sau, Lâm Linh mới biết ngoại trừ đứa bé trong bụng của Tiêu Tiêu Mộc Diên, thì còn có ba đứa bé nữa… Trong nháy mắt cô hoài nghi cả thế giới này.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, “Cô ấy không thể kết hôn sao?” Cô ngờ vực hỏi, tầm tuổi này của các cô hẳn là độ tuổi thích hợp để kết hôn, có chuyện gì đáng kinh ngạc sao?Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Không có, không có.” Lâm Linh lắc đầu, quả nhiên người độc thân ở độ tuổi này rất ít, vậy mà cô lại là một người trong số ít đó.
Bởi vì Trương Bân Bân đi quá gấp, cô ấy là người thích tám chuyện, vậy nên không thể đào bới chuyện của Lâm Linh.
Ngay sau khi Lâm Linh hoảng hốt, một người từ cửa đi đến. Người đó là một chàng thanh niên tuấn tú, có chút lưỡng lự đi vào trong quán cà phê.
“Xin chào quý khách.” Lâm Linh nghe thấy có động tĩnh ở cửa, lập tức tiến lên tiếp đón, kết quả vẻ mặt cứng đờ sau khi nhìn thấy người trước mặt.
“Linh Linh, đã lâu không gặp, lâu nay em có khỏe không?” Thanh niên tuấn tú nhìn Lâm Linh, có chút ngượng ngừng nhưng anh ta vẫn bước tới.
Khóe miệng cô kéo ra một nụ cười, “Cũng không tệ lắm, còn anh chắc sống vô cùng tốt nhỉ.”
Thanh niên tuấn tú gật đầu, “Lần này anh tới đây là muốn nói với em là anh sắp kết hôn rồi.”
“Phải không, vậy chúc mừng anh.” Bởi vì Lâm Linh giả bộ mỉm cười, cho nên vẻ mặt cô có chút không được tự nhiên.
Thanh niên tuấn tú gật đầu, sau đó sắc mặt đột nhiên khó coi lên, không khí trong tiệm trở nên xấu hổ hơn, anh ta xoa tay có chút ngại ngùng nói: “Bạn gái anh muốn mở một tiệm cà phê, nhưng bởi vì phải chuẩn bị cho đám cưới, anh… đã không còn tiền gởi ngân hàng nữa, nên anh nghĩ… anh nghĩ…”
“Anh muốn làm gì?” Tim Lâm Linh đập rất nhanh, giống như đã biết trước anh ta muốn nói cái gì.
“Anh nghĩ em có thể bán tiệm cà phê này cho anh được không, nhưng mà giá cả… có thể sẽ không được cao cho lắm.”
Lâm Linh nghe xong, giống như sét đánh ngang tai, “Trần Tuấn, chắc anh cũng biết tôi chỉ còn có mỗi tiệm cà phê này thôi.”
Anh ta cúi đầu trầm mặc không nói, “Anh biết, nhưng mà lúc trước tiệm cà phê này là do anh và em hợp tác với nhau mở ra, lúc chúng ta chia tay anh không có lấy cái gì, trong khoảng thời gian từ đó đến nay anh nghe nói tiệm cà phê này có rất nhiều khách, nhưng mà anh chưa từng lấy bất cứ tiền gì. Anh nghĩ lợi nhuận từ lúc đó đến nay chắc cũng đủ em mở lại một tiệm cà phê.”
“Anh… Anh có lương tâm hay không?” Lúc trước chính anh ta từ bỏ cô và tiệm cà phê này, kỳ thực… Cũng chỉ có cách đây mấy tháng mà thôi, sao lại nói giống như rất lâu, rất lâu như vậy. “Tôi nhớ rõ chúng ta vừa mới chia tay cách đây không lâu.”
“Đã qua nửa năm rồi, Lâm Linh.”
Lâm Linh sững sờ tại chỗ, mất mát nói không nên lời, thì ra bọn họ đã chia tay lâu như vậy…
“Linh Linh, cậu để chanh ở chỗ nào?”
Đang lúc người thanh niên kia muốn nói tiếp, Tiêu Mộc Diên đột nhiên từ quầy bar đi ra.
Vừa lúc Lâm Linh không muốn để ý đến người trước mặt này, nghe được Tiêu Mộc Diên nói liền rời khỏi, thực sự là cầu còn không được. “Tớ nhớ là đặt ở chỗ tủ lạnh.”
“Tủ lạnh không có nha!”
“Thật không? Để tớ đi xem.”
Thanh niên giơ tay định bắt lấy Lâm Linh, nhưng bị một đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm nên không dám ra tay. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía quầy bar, chỉ thấy một cô gái có dáng người rất đẹp nhìn chằm chằm anh ta.
Tuy rằng cô gái đó đẹp thì đẹp thật nhưng mà cứ nhìn anh ta như vậy làm cho da đầu anh ta tê dại.
Ban đầu Tiêu Mộc Diên ở phía sau quầy, kêu vài tiếng nhưng không thấy Lâm Linh trả lời, cô mới đi đến đại sảnh nhìn xem, kết quả nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. Nghe thanh niên kia nói, cô nhịn không được muốn cười. Thật không vừa mắt loại đàn ông đáng khinh này, vậy mà dám chạy đến đây khi dễ người nhà của cô, nhất định là không muốn sống nữa.
“Cô gái này, vì sao cô lại nhìn tôi như vậy?” Trần Tuấn nhịn không được hỏi.
Tiêu Mộc Diên nghe vậy chỉ cười khinh miệt, sau đó xoay người, không thèm trả lời anh ta.
Tiêu Mộc Diên đi vào nhà kho, quả nhiên nhìn thấy Lâm Linh đang lén khóc ở chỗ này. Cô đi tới vỗ vai cô ấy.
Lâm Linh quay đầu lại, nhìn thấy là Tiêu Mộc Diên, nhịn không được khóc lớn lên.
Cô gái này trước giờ rất kiên cường, cô giơ tay vuốt tóc sau ót Lâm Linh, hỏi: “Có phải cậu đã sớm biết tin anh ta sắp kết hôn có đúng không, cho nên sáng sớm mới đi cắt tóc có phải không?”
Nghe Tiêu Mộc Diên nói, cơ thể Lâm Linh run rẩy, cuối cùng vẫn gật đầu: “Nhưng mà anh ta lại…” Hoàn toàn không hiểu nỗi lòng của cô.
Trong khoảng thời gian ngắn này Lâm Linh không biết nói cái gì mới tốt, cô chỉ yên lặng mặc cho Tiêu Mộc Diên ôm và vỗ về sau lưng cô.
Cô và Trần Tuấn học cùng nhau từ trung học đến đại học, sau khi tốt nghiệp lại tiếp tục ở chung với nhau, cuộc sống của bọn họ lúc ở chỗ này trôi qua trong hạnh phúc, thế nhưng… anh ta vẫn bỏ lại cô. Vài ngày sau khi chia tay cô, ngay lập tức cầu hôn người khác.
Bạn học khắp nơi đều biết tin anh ta sắp kết hôn, có một số bạn học biết bọn họ yêu nhau còn hỏi cô dâu có phải là cô hay không.
Mà cô chỉ có thể hết sức đau khổ trả lời, những năm đó chỉ là một số chuyện đồn thổi mà thôi, không thể cho là thật được.
Tiêu Mộc Diên nhìn Lâm Linh khóc ra như vậy, trong nhất thời không biết nên khuyên như thế nào, chuyện cô có thể làm có lẽ chính là bảo vệ tiệm cà phê này, không cho những người khác lấy đi.
Trần Tuấn cứ đứng ở trước cửa như vậy, nhìn người ở bên trong chậm chạp chưa ra, liền tìm một chỗ ngồi xuống.
Tiêu Mộc Diên đi đến quầy bar, nhìn thấy động tác của Trần Tuấn, giống như chưa từng xem mình như người ngoài.
Thật ra, cô biết anh ta, vào một buổi tối, lúc trên bãi biển bắn lên từng đợt pháo hoa, anh ta chính là nhân vật nam chính của màn cầu hôn đó.
Cách cầu hôn lãng mạn như vậy, đại đa số sẽ khiến các cô gái ao ướt thét chói tai, thế nhưng Lâm Linh lại ngơ ngác đứng ở chỗ đó, tâm trạng tựa như không được tốt, hôm sau, cô thấy loáng thoáng Lâm Linh đang cắt đi mái tóc của mình trước khung cửa sổ.