"Con trai và con trai thì sao?" Tuấn Hạo nhướng mày hỏi ngược lại.
Trong một lúc Nguyệt Nguyệt không trả lời được.
Trước khi đi, Tuấn Hạo để lại cho Nguyệt Nguyệt một câu nói: "Hơn nữa, sao em chắc chắn cậu ta là con trai..."
Những lời này làm cho Nguyệt Nguyệt hoàn toàn choáng váng. Chẳng lẽ Quả Quả không phải là con trai à? Chẳng lẽ là con gái đóng giả làm con trai? Cô bé ngước mặt muốn hỏi nhưng chỉ thấy trong phòng trống không, không có ai có thể trả lời cô bé.
Sau khi Trịnh Trình Việt giúp Tuấn Hạo vận động tư tưởng xong còn làm bạn với bọn họ trải qua một kỳ nghỉ. Anh bắt đầu xem trọng bọn nhỏ, cũng không thể đợi Tiêu Mộc Diên trở về thì bọn nhỏ đều tố cáo anh chứ, như vậy anh sợ Tiêu Mộc Diên sẽ bỏ đi lần thứ hai. Vì lý do an toàn nên trước khi Tiêu Mộc Diên trở về anh buộc phải bảo vệ tốt các con của cô.
Nhưng bọn nhỏ luôn hỏi một vấn đề: "Ba, khi nào mẹ mới về vậy?"
Trịnh Trình Việt trả lời không được, đặc biệt là Viễn Đan, cậu bé tự giam mình ở trong phòng không đi ra ngoài suốt một thời gian dài, Trịnh Trình Việt nghĩ đến một vài chuyện trong trường học nên cũng quyết định xin phép cho Viễn Đan nghỉ.
Thứ hai, khi Trịnh Trình Việt đang họp thì nhận được tin nhắn của Trương Bân Bân, anh nhìn nội dung trong đó, hơi nhíu mày.
"Nguyên nhân cô ấy rời xa anh là bởi vì cô ấy không tin tưởng anh, nhưng anh đã làm gì để cô ấy không tin tưởng anh?"
Trong đầu Trịnh Trình Việt đang suy nghĩ, chuyện gì để cho Tiêu Mộc Diên chớp mắt trở nên không tin tưởng anh, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không tìm được, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trịnh Trình Việt đang chuẩn bị gọi Trương Bân Bân để hỏi cẩn thận thì tin nhắn của Trương Bân Bân lại được gửi đến với nội dung là: "Hôm nay trong quán xuất hiện một anh trai trẻ, thật sự quá xúc động nha!"
Nhìn những hình này thì hình như đây là đăng lại từ nhóm bạn bè của mình, anh quay lại xem một lượt danh sách bạn mới phát hiện những hình này đều do một mình Trương Bân Bân chụp lại.
Trong ảnh có vài người, bức ảnh thứ nhất là Trương Bân Bân tự chụp mình, khen mình xinh đẹp như thế nào, làm việc tốt ra sao, Trịnh Trình Việt nhìn xem tất cả những thứ này cũng không ngạc nhiên bao nhiêu.
Nhưng mà kế tiếp, bên trong mỗi bức ảnh luôn xuất hiện một người, mặc kệ đó là ảnh chụp riêng hay chụp chung, ba người trẻ tuổi này giống như một nhóm thần tượng trẻ vậy.
Người kia... Có mái tóc ngắn gọn gàng, chỉ cầm ly cà phê tạo sơ một tư thế đẹp trai là trong nháy mắt có thể đánh bại tất cả ngôi sao điện ảnh và truyền hình đang ăn khách, tất nhiên đây chỉ là cường điệu, chỉ nhìn những hình này thì dường như anh ta cũng còn đủ tư cách.
Bỗng, dường như Trịnh Trình Việt nhìn thấy gì, cười liên tục như điên.
Bức ảnh thứ ba là Trương Bân Bân cười chụp chung với người mà cô ấy gọi là nam thần.
Sau đó, Trương Bân Bân nói một câu trong nhóm bạn: "Anh trai trẻ này thật đẹp trai, muốn sinh cho anh ta một chú khỉ con." v.v...
Anh nhận ra ý đồ của Trương Bân Bân khi đăng những bức ảnh này, không phải là muốn ép anh đến quán cafe của bọn họ thuận tiện trò chuyện với Tiêu Mộc Diên à!
Thật ra thì anh cũng muốn vậy nhưng anh hơi sợ.
Có lẽ anh chính là một người nhát gan như vậy, cảm thấy chưa giải quyết xong sự việc thì cũng chưa có mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Tiêu Mộc Diên.
Anh lại nhìn kỹ những bức ảnh này, dự đoán là Âu Vũ Đình đã cầm con dao dài bốn mươi mét đi trên đường.
Nhưng anh thấy dưới góc phải có một nhân vật, người này trông rất lịch sự, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể nhận thấy đây chính nam thần trong lòng đa số cô gái thời sinh viên —— Trương Vân Doanh.
Bởi vì một thời gian trước bận công việc nên Trương Vân Doanh đi ra nước ngoài, kết quả lúc quay về lập tức nghe được chuyện liên quan tới Tiêu Mộc Diên, anh ta tỏ vẻ không thể tin được, đặc biệt là khi thấy em gái của mình là Trương Bân Bân có quan hệ rất tốt với Tiêu Mộc Diên, nhìn dáng vẻ này có thể thấy được là cô không sao hết, làm cho anh ta cảm thấy Tiêu Mộc Diên cũng không bỏ đi như người bên ngoài đã nói.
Kết quả là Trương Vân Doanh bắt đầu uy hiếp dụ dỗ Trương Bân Bân, để cho cô ấy nói cho mình biết nơi ở hiện tại của Tiêu Mộc Diên, dù sao anh ta cũng sẽ không tin những thứ như bên ngoài đang đồn.
Trương Bân Bân đã từ chối hai lần nhưng sự kiên trì bền bỉ của Trương Vân Doanh làm cô hơi tan vỡ, sau đó nghĩ rằng Trương Vân Doanh cũng không phải là Trịnh Trình Việt, chắc là không sao đâu.
Cho nên hôm nay lúc Trương Bân Bân đến thì dẫn Trương Vân Doanh theo.
Tiêu Mộc Diên gặp Trương Vân Doanh dưới tình huống này có cảm giác như cách cả một đời, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ còn có thể gặp được anh ấy, cô cho rằng anh ấy sẽ giống như những người ở thế giới bên ngoài, đều tin rằng cô đã chết.
Khi nghe được Trương Bân Bân kể là anh trai cô ấy đe dọa cô ấy, Tiêu Mộc Diên thật sự hơi cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, dù sao bọn họ cũng không có kết quả.
"Diên Diên, em ở đây có khỏe không?"
Buổi chiều, bọn họ đặt mấy ghế bãi biển ở trước quán, cả đám người họ lười biếng nằm tận hưởng ánh mặt trời buổi chiều.
Nghe được câu trả lời của Trương Vân Doanh, Tiêu Mộc Diên cười dịu dàng: "Cuộc sống rất tốt."
"Anh hy vọng chúng ta chân thành với nhau, vì vậy em đừng lừa dối anh được chứ?"
"Sao em lại lừa anh?" Tiêu Mộc Diên hỏi ngược lại.
"Ngay cả anh đều biết có thể tìm Bân Bân nhờ giúp đỡ tìm vị trí của em nhưng anh ta thì sao? Cả một thời gian dài vẫn không một hành động nào." Trương Vân Doanh hết sức kích động khi nói những lời này, đợi khi anh ta biết mình đã nói gì thì biết điều không lên tiếng nhìn Tiêu Mộc Diên. Không biết là cô có nghe rõ không, nếu như nghe rõ ràng thì có thể cảm thấy đau lòng hay không?
Trương Bân Bân ở bên cạnh, cũng nhìn Trương Vân Doanh, sao anh ấy lại không cẩn thận nói ra những lời này chứ? Đúng là... Sao sau khi ông anh này xuất ngoại một chuyến lại có cảm giác chỉ số IQ về tình cảm của anh ấy hạ thấp nhỉ?
Nhưng mà vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên không hề thay đổi, dường như cô đã sớm đoán được Trương Vân Doanh sẽ nói như vậy.
Thấy Tiêu Mộc Diên không lên tiếng nữa, anh em Trương Vân Doanh và Trương Bân Bân đều hết sức lo sợ là cô tức giận.
Trương Bân Bân đi tới bên cạnh, nắm bả vai Tiêu Mộc Diên: "Diên Diên, cậu đừng để ý đến con người này, gần đây đầu óc anh ta xuất hiện vấn đề."
Sau khi Trương Vân Doanh nghe cô ấy nói như vậy lại lần nữa trở nên thiếu đầu óc hơn. Đôi mắt sâu thẳm của anh ấy nhìn thẳng vào Tiêu Mộc Diên: "Anh đã từng nói rằng cửa nhà họ Trương mãi mãi mở rộng vì em. Diên Diên, nếu cuộc sống của em không hạnh phúc thì có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào."
Đúng là cô từng nghe được những lời này nhưng... Đó cũng là chuyện trước đây rất lâu.
"Không cần." Trên mặt Tiêu Mộc Diên vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: "Em cảm thấy cuộc sống như thế này rất tốt."
Sớm biết sẽ bị từ chối nhưng trên mặt Trương Vân Doanh vẫn có vẻ mất mác. Trương Bân Bân từ bên cạnh Tiêu Mộc Diên đi đến bên cạnh Trương Vân Doanh, cô ấy cắn răng nói nhỏ, giọng nói từ trong kẽ răng truyền tới: "Anh cả, định làm trò cười sao? Anh đã có chị dâu đấy, lại để cho Diên Diên đi theo anh là sao?"
"Anh đã nói với cô ấy về chuyện ly hôn." Hơn nữa không chỉ một lần, mặc dù lần đầu tiên nói ra thì Chương Ninh rất không muốn, nhưng sau nhiều lần thì cô ta đã dao động.
"Nhưng bây giờ còn chưa ly hôn, bây giờ cậu ấy ở đây còn có thể làm người trong sạch, nếu đi theo anh thì anh không sợ người trên toàn thế giới sẽ chỉ vào cậu ấy và gọi là tiểu tam à?"