Thịnh Thảo An thật sự muốn xông ra tát ba mình một cái. Chỉ là mẹ cô ta che chở cho cô ta như vậy khiến cô ta không thể bước tới nửa bước.
Trong giây lát, bọn họ rơi vào trong bầu không khí yên ắng. Âu Liên nhìn vào mắt của Thịnh Thắng, phát hiện khi ông ta nhìn mình ngoại trừ chột dạ còn có chút chán ghét...
Âu Liên dường như hiểu rõ cái gì, cuối cùng kéo Thịnh Thảo An đi.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Con muốn đi trị kẻ không biết xấu hổ kia."
"Con lấy gì để trị cô ta? Con ngoan, nghe mẹ nói đi. Con ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, đừng để ý tới chuyện này nữa. Mẹ vào bếp xem buổi tối có món gì con thích ăn không." Âu Liên nói liền rời đi luôn.
Thịnh Thảo An nhìn bóng dáng rời đi vội vàng của Âu Liên rồi quay đầu nhìn Tô Anh cảnh cáo, sau đó cũng đi theo Âu Liên ra ngoài.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Thịnh Thắng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy bóng lưng Âu Liên và Thịnh Thảo An rời đi. Ông ta nhìn về phía Tô Anh và thấy cô ta cúi đầu không nói gì, cảm giác cô ta bị oan ức nên ông ta đi tới bên cạnh ấn vai cô ta xuống và nói: “Xin lỗi cháu, con bé Thảo An bị chú chiều sinh hư rồi. Cháu yên tâm, sau này chú tuyệt đối sẽ bảo nó phải sửa đổi."
Vừa rồi, Tô Anh ở phía sau bọn họ đã nhìn thấy tất cả, trong lòng có cảm giác phức tạp. Nhưng khi thấy Thịnh Thắng trút giận cho mình, cô ta vẫn cảm thấy rất vui mừng. Dù sao ai cũng hi vọng có người luôn đứng ở bên phía mình như vậy.
"Chú Thịnh, nếu như người nhà của chú đều không thích cháu thì phải làm thế nào? Vậy cháu còn có thể lấy anh Trình Việt được không?" Nhìn tình hình thế này, trong nhà họ Thịnh từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Thịnh Thắng đứng về phía cô ta mà thôi. Thế lực của mình quá ít ỏi, xem ra có một số việc vẫn phải tìm Trương Nhi để hỏi thăm mới được. Dù sao Trương Nhi cũng từng trải hơn mình.
Thịnh Thắng nghe được nửa câu đầu của Tô Anh trong lòng còn cảm thấy tê dại. Nhưng nghe được nửa câu sau, ông ta mới đột nhiên giật mình tỉnh táo lại. Người này vốn là con dâu của mình mà.
Gương mặt ông ta cứng đờ nhưng lập tức bình thường trở lại, cười nói: “Đương nhiên, chú nghĩ Anh Anh đáng yêu và lương thiện như vậy, sẽ không ai không thích Anh Anh cả."
"Vậy thì tốt rồi." Tô Anh tươi cười rất rạng rỡ: “Chú Thịnh, giờ không còn sớm nữa, cháu phải về trước đây. Hẹn gặp chú lần sau nhé."
Tô Anh vẫy tay với Thịnh Thắng và muốn rời đi.
"Anh Anh, cháu ở lại đây ăn một bữa cơm đã, đợi lát nữa chú sẽ bảo tài xế đưa cháu về."
"Không được ạ. Hôm nay cháu đã hẹn trước về ăn cơm chung với ba cháu rồi. Cháu cảm ơn chú Thịnh đã nhiệt tình tiếp đãi."
Tô Anh đi rất vội vàng, cho dù trong lòng cô ta cảm thấy lời Thịnh Thảo An nói chỉ là nhảm nhí nhưng vẫn phải suy nghĩ. Cô ta đặc biệt cảm giác được Thịnh Thắng thật sự có động tay động chân với mình, dáng vẻ hoàn toàn không giống như là người lớn tuổi đối với đám con cháu.
Mà Thịnh Thắng lại đang nghĩ, bình thường Tô Anh luôn ở lại nhà bọn họ ăn cơm, trên cơ bản là tới một lần ăn một lần, thỉnh thoảng cũng ngủ lại, nhưng hôm nay hình như cô ta đi có hơi vội vàng. Ông ta chìm trong suy nghĩ, nghĩ tới lý do Tô Anh rời đi. Trong đầu ông ta đột nhiên hiện lên bóng dáng của Thịnh Thảo An. Nhất định do con gái mình nói lung tung làm cho Tô Anh suy nghĩ rồi.
Cho dù bây giờ ông ta thừa nhận mình có ý với Tô Anh thì cũng chỉ một chút mà thôi. Ông ta vẫn muốn làm đám cưới thông gia với Tô thị. Hai bên đều công ty lớn trong nước, nếu như hợp lại thì không đâu địch nổi.
Nhưng không ngờ Thịnh Thảo An đã suýt nữa phá hỏng kế hoạch của ông ta. Ông ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của mình.
"Ba, ăn cơm." Thịnh Thảo An vốn không thoải mái, lúc này giọng điệu cũng uể oải. Cô ta nhìn người trước mặt lại không nhịn được mà trợn trừng mắt.
Nhưng cảnh tượng Thịnh Thảo An trừng mắt lại vừa vặn bị Thịnh Thắng thấy được. Ông ta thấy con gái nhìn mình với ánh mắt khinh thường, bóng lưng Tô Anh xoay người rời đi lại hiện ra trong đầu, nghĩ không thể không trừng trị cô con gái này được.
"Ba, có thể ăn cơm rồi."
Thấy Thịnh Thắng không trả lời, Thịnh Thảo An lại mở miệng hỏi lần nữa.
"Gọi gì?" Giọng điệu Thịnh Thắng rất không thân thiện: “Ba nghe được, con còn gọi cái gì?"
"Ba không trả lời, con làm sao biết ba có nghe được hay chưa?" Đúng là kỳ quái...
Thịnh Thắng nói chuyện ban đầu, Thịnh Thảo An cũng nghĩ tới chuyện lúc trước. Trước đây ông ta rất nuông chiều cô ta, cô ta cũng thường nói chuyện với ông ta như vậy.
Nhưng hôm nay, cảm giác mọi điều đều đã khác.
"Đến giờ ăn cơm rồi, hai ba con ông đứng đây ầm ĩ gì chứ?"
Âu Liên chờ mãi không thấy hai người đến nhưng thức ăn đã được mang lên hết, vì vậy mới tới đây giục bọn họ.
Thật ra, thứ nhà họ Thịnh không thiếu nhất chính là người giúp việc, nhưng trong chưa bao giờ có người nào tranh việc gọi đi ăn cơm với Âu Liên. Bà ta cảm thấy cuộc sống của bọn họ không giống với nhà người bình thường, thiếu đi tình cảm lâu dài, cho nên bà ta vẫn kiên trì việc gọi Thịnh Thắng đi ăn cơm.
Bình thường Thịnh Thắng đều cười vui vẻ đi vào nhà ăn, kết quả hôm nay lại bày ra gương mặt thối.
"Ông làm sao vậy? Cảm giác nhân tình nhỏ chạy mất nên trong lòng không dễ chịu à?" Âu Liên tươi cười trêu ghẹo Thịnh Thắng.
Nếu là mọi khi, Thịnh Thắng sẽ nói: “Nhân tình nhỏ ở đâu vậy? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ? Bà muốn tìm giúp tôi một người sao?"
Nhưng mà bây giờ..."Âu Liên..."
Thịnh Thắng đột nhiên gọi tên bà ta. Âu Liên vểnh tai nghe, kết quả lại nghe được ông ta nói:
"Chúng ta ly hôn đi."
"Ông... Ông..." Gương mặt Âu Liên lập tức cứng đờ,nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười hỏi: "Ông nói vậy là có ý gì chứ?"
"Chính là ý trên mặt chữ đấy." Thịnh Thắng suy nghĩ rất lâu thấy mình không còn tình cảm gì với Âu Liên nữa rồi.
"Ba, có phải ba bởi vì con Tô Anh đê..." Chữ "tiện" kia còn chưa nói ra, Thịnh Thảo An đã bị tát một cái.
Ban đầu Thịnh Thảo An nhìn bộ dạng của mẹ, cảm giác bà ta sẽ chịu thiệt cho nên muốn tới giúp, kết quả lại bị ăn một tát. Cô ta ôm mặt và cảm giác không thể tin nổi nhìn Thịnh Thắng.
Nhưng bây giờ Thịnh Thắng không cảm thấy có gì không ổn cả. Ban đầu, bởi vì Thịnh Thảo An nói rõ với Thịnh Trình Việt làm ông ta bắt đầu ghét cô con gái này. Trước đây ông ta xem cô ta là hòn ngọc quý trên tay, mà bây giờ dường như chỉ là một viên ngọc vỡ.
"Ba đã từng nói với con rồi, nói chuyện đàng hoàng một chút. Con gái con đứa đi khắp nơi mắng người khác là kẻ đê tiện làm gì chứ? Con không cảm thấy mất mặt sau? Dù sao, ba cũng không có đứa con gái bất lịch sự như vậy."
"Lịch sự à?" Thịnh Thảo An đột nhiên cười: “Trước đây ba nói con như vậy là thẳng tính."
"Trước kia là xét thấy con còn nhỏ tuổi, cho nên mới không tính toán tới những chuyện này. Nhưng bây giờ con đã lớn như vậy còn không thể học được cách tôn trọng người khác sao?" Thịnh Thắng tất nhiên có sự ngụy biện của mình, vừa nói liền nói ra một đống đạo lý.
"Con không tôn trọng người khác lúc nào? Những gì con nói từ trước đến nay đều là sự thật. Tô Anh kia vốn cũng không phải người tử tế gì. Ba nói con như vậy, chỉ có thể chứng minh tình cảm gia đình chúng ta đã biến chất rồi."
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!