Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 268: Ba ba lại không về nhà




Tiêu Mộc Diên lặng im một hồi, cuối cùng bỏ điện thoại xuống, đi vào phòng ngủ một giấc thật ngon.

Tối đến, bọn trẻ về nhà.

Tiêu Mộc Diên dọn từng món đồ ăn lên bàn.

Nguyệt Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Mẹ ơi, ba đâu rồi?”

“Tối nay ba có việc, không thể về nhà ăn cơm.” Tiêu Mộc Diên giả vờ bình tĩnh mà cười.

“Tại sao lại không về?” Nguyệt Nguyệt cau mày, có vẻ rất bực mình.

Gương mặt Tiêu Mộc Diên bỗng chốc cứng đờ, rồi nhanh chóng giả vờ như không có gì.

Viễn Đan kéo Nguyệt Nguyệt một cái, ra hiệu cho cô bé đừng nói linh tinh.

Nguyệt Nguyệt biết mình sai, cô bé buông xuống chiếc ba lô nhỏ, vào nhà vệ sinh rửa tay.

“Mẹ à, đừng quá mệt mỏi, tụi con rửa tay xong sẽ đi ra ăn cơm.”

Tuấn Hạo tươi cười, sau đó dắt tay Quả Quả cùng bước vào nhà vệ sinh.

“Nguyệt Nguyệt, sao em có thể nói chuyện với mẹ như vậy?” Chờ các bạn nhỏ bước vào hết, Viễn Đan liền đóng cửa lại, bắt đầu dạy dỗ đứa em gái này.

Nguyệt Nguyệt nhăn mặt: “Vì ba lại không về nhà nữa đó. Tiểu Ngư Nhi cũng nói, ba mẹ của cậu ấy chia tay là vì ba cậu ấy luôn không chịu về nhà mà.”

“Nhưng cũng không được nói như vậy, em quên lúc trước mẹ của chúng ta như thế nào sao?” Viễn Đan nhắc nhở.

Bọn trẻ lại nhớ đến khoảng thời gian lúc lạnh lúc nóng trước đây của Tiêu Mộc Diên, không, cũng không phải nóng lạnh bất chợt, mà là thường xuyên nghiêm mặt rồi bỗng nhiên gầm rú, giống như bệnh nhân tâm thần vậy.

Nguyệt Nguyệt không nhịn được mà rùng mình, khoảng thời gian đó mẹ đúng là kinh khủng, cũng may, gần đây đã thay đổi thành dáng vẻ ôn nhu. Vì để phòng ngừa việc mẹ lại trở nên như vậy, bọn nó đã bàn bạc rất kỹ, tất cả mọi chuyện đều phải thuận theo ý mẹ mới được.

“Tuấn Hạo, anh có biết vì sao dạo này ba không về nhà không?” Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Tuấn Hạo nãy giờ vẫn im lặng: “Anh đi theo ba lâu nhất, chắc là anh sẽ biết chứ?”

Tuấn Hạo nhìn đôi mắt mong đợi của Nguyệt Nguyệt, lắc đầu một cách tiếc nuối: “Anh cũng không biết.” Lúc trước Thịnh Trình Việt ghét cậu như vậy, nếu Tiêu Mộc Diên không xuất hiện, không chừng đến giờ cậu vẫn bị Thịnh Trình Việt ghét.

Khuôn mặt nhỏ của bọn trẻ đều ủ rũ, Quả Quả nhìn các bạn, thở dài một hơi: “Chắc là bởi vì mẹ của em rồi.”

Nghe được giọng Quả Quả, bọn trẻ đều ngẩng mặt lên nhìn cậu

Gần đây Quả Quả chơi rất thân với bọn trẻ, nếu cậu bé không nói câu này, suýt nữa chúng đã hoàn toàn xem Quả Quả như người nhà của mình.

“Chắc là mẹ em lại chạy đến nói gì đó với dì Diên rồi.” Quả Quả suy đoán.

“Mẹ anh đúng là kỳ cục, lần trước còn khiến mẹ em tức đến mức bỏ đi.” Nguyệt Nguyệt bật thốt ra, lại nhìn thấy gương mặt Quả Quả trở nên cứng đờ, lập tức bước đến xin lỗi: “Thật xin lỗi, không phải em cố ý đâu.”

“Không sao.” Quả Quả nói: “Anh có số điện thoại của mẹ, anh có thể hỏi mẹ xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Cũng được.” Tuấn Hạo nói: “Có điều bọn mình đã ở trong này quá lâu, nếu còn không ra nữa thì mẹ sẽ nghi ngờ, cứ ra ngoài trước đã.”

“Ừm.” Các bạn nhỏ đều gật đầu.

“Nhất là em đó, Nguyệt Nguyệt, đừng ở trước mặt mẹ mà nhắc đến ba, ít nhất phải chờ đến khi bọn mình làm rõ việc này mới được.”

Nguyệt Nguyệt nghiêm lúc gật đầu, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Tiêu Mộc Diên ngơ ngác dựa vào mặt bàn, nhìn rất bơ phờ.

“Mẹ à, mẹ sao vậy?” Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, đưa bàn tay nhỏ ra sờ sờ mặt cô.

Tay của bé gái nho nhỏ mềm mềm, xoa lên da thịt, cảm giác rất dễ chịu.

“Không có gì. Một lát nữa có thể mẹ sẽ đi ra ngoài, lúc đó mẹ sẽ gọi dì Bân Bân đến, các con ngoan ngoãn chờ ở nhà được không?” Trên mặt Tiêu Mộc Diên nở một nụ cười hiền dịu.

Chỉ là, nụ cười này quá ôn hòa, khiến cho bọn trẻ vốn tinh ranh này cảm thấy có hơi lạ lẫm.

“Mẹ ơi, có chuyện gì sao ạ?” Viễn Đan hỏi.

Tiêu Mộc Diên lại nở một nụ cười ranh mãnh, nói: “Bí mật.”

“Được rồi, các con ăn trước đi, mẹ đi chuẩn bị một chút.” Tiêu Mộc Diên nói xong liền rời khỏi phòng ăn.

Nhìn theo bóng lưng Tiêu Mộc Diên rời đi, bọn nhỏ liền ồn ào.

“Các anh nói xem mẹ muốn đi đâu?”

“Có khi nào là đi hẹn hò với ba không?”

Có vẻ khá hợp lý.

“Có khi nào là vì ba mẹ đi hẹn hò với nhau nên ba mới không về nhà?”

“Có thể lắm, chắc là hai người họ cảm thấy những đứa trẻ như tụi mình rất phiền phức, nên mới lén đi tìm thế giới hai người.”

Khả năng này được đa số mọi người tán thành, đến mức khi Tiêu Mộc Diên từ trong phòng đi ra, liền thấy được vô số ánh mắt xem thường.

“Sao vậy?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy mù mờ.

Bọn nhỏ đều xấu hổ cười, lắc đầu, rồi lại xoay người ăn cơm.

Tiêu Mộc Diên nhìn thấy hết hành động của bọn nhỏ, trong mắt nổi lên ý cười, từ đáy lòng cảm thấy ấm áp.

Bây giờ cô muốn đi xác nhận một vài chuyện, nếu mọi thứ quả thật chỉ đơn giản như những gì cô nghĩ, thì cả đời này cô cũng không còn gì để lo lắng nữa.

Khoảng nửa tiếng sau, Trương Bân Bân gõ cửa.

“Diên Diên, cuối cùng cậu cũng nhớ đến người bạn này rồi sao?” Trương Bân Bân vừa vào cửa liền ôm Tiêu Mộc Diên thật chặt, sau đó lập tức buông ra, sờ bụng Tiêu Mộc Diên nói: “Xin lỗi cục cưng nha, chỉ là dì nhìn thấy mẹ con nên hơi kích động.”

Tiêu Mộc Diên cười: “Cậu còn như vậy nữa, đứa nhỏ này sẽ càng xa lánh cậu hơn.”

“Sao có thể? Tớ chính là ‘người gặp người thích, hoa gặp hoa nở’, đứa nhỏ này làm sao có thể không thích tớ chứ? Đúng không hả? Mấy đứa?”?” Trương Bân Bân nói xong quay vào nhà gọi một tiếng, lập tức nhận được ánh mắt khinh thường của bọn nhỏ.

“Bạn của mẹ cũng thích ảo tưởng giống như mẹ vậy.” Viễn Đan thở dài.

“Da mặt của dì Bân Bân thật là dày.” Nguyệt Nguyệt tiếp lời.

Tuấn Hạo còn chưa kịp nói gì, ánh mắt sắc bén của Trương Bân Bân đã lia qua.

“Dì biết cậu chủ Tuấn Hạo của chúng ta vốn rất lễ phép, sẽ không hùa theo hai đứa nhóc không hiểu chuyện kia mà khi dễ dì đâu, đúng không?” Trương Bân Bân khua môi múa mép, nở một nụ cười tiêu chuẩn.

Cậu chủ Tuấn Hạo gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Quả Quả: “Chúng ta tiếp tục ăn cơm đi.”

“Nhưng chúng ta vừa ăn cơm xong mà…” Quả Quả mờ mịt.

“Tôi chưa ăn xong.” Tuấn Hạo giả vờ cười, ở trước mặt Trương Bân Bân biểu diễn cái gọi là ‘nụ cười phát ra từ tấm lòng’, trong nụ cười còn có vài phần cưng chiều: “Ngoan, ăn nhiều một chút, chúng ta đang tuổi phát triển.”

Đã lâu Trương Bân Bân không thấy cảnh này, kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

“Diên Diên à, Tuấn Hạo nhà cậu không phải đi theo con đường đẹp trai lạnh lùng sao? Giờ lại trở thành nam thần ấm áp rồi?” Có vẻ như cô ấy muốn hỏi, đứa nhỏ bên cạnh Tuấn Hạo là ai.

“Dì Bân Bân dạo này ít sang nhà con ăn chực nhỉ.”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!