Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 267: Tin tưởng vô điều kiện




Tiêu Mộc Diên vẻ mặt đề phòng, đang chuẩn bị đóng cửa lại, Cao Ngọc Mai đã kịp thời ngăn cản cô.

“Cô nói xem, dựa vào đâu mà tôi phải tin cô?”

“Dựa vào việc tôi biết ngày hôm qua Thịnh Trình Việt đã đi đâu.”

Tiêu Mộc Diên vốn đang nghi ngờ Thịnh Trình Việt, nghe Cao Ngọc Mai nói như vậy, mối nghi trong lòng càng lớn hơn, chút nữa đã đi lên hỏi cho rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được: “Ngày hôm qua anh ấy chỉ là đi xã giao mà thôi, vì hạng mục đó rất quan trọng đối với Thịnh Thế.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Cao Ngọc Mai nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy liền bật cười: “Anh ấy nói với cô như vậy sao? Lại dùng mấy lời kiểu này để giải thích với cô à?”

Tiêu Mộc Diên cảm thấy nụ cười của Cao Ngọc Mai rất chướng mắt, cứ như đang cười nhạo cô.

“Tiêu Mộc Diên, tôi vốn cho rằng cô sẽ khác tôi, không ngờ so với tôi, kết cục của cô cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.” Cao Ngọc Mai cười đến điên cuồng, cô ta đẩy Tiêu Mộc Diên ra, đi thẳng vào phòng, ngồi xuống ghế salon.

Bởi vì một đêm không ngủ, trạng thái tinh thần của Tiêu Mộc Diên không được tốt lắm, cô chịu đựng hai mắt thâm quầng, cũng không còn sức để tranh cãi với Cao Ngọc Mai. Cô tự nói với chính mình, nhất định phải tin tưởng Thịnh Trình Việt, tin tưởng lời anh nói. Thế nhưng, vẫn nhịn không được mà nghi ngờ.

“Đêm qua, Thịnh Trình Việt ở cùng với tôi.” Cao Ngọc Mai nhìn thẳng vào Tiêu Mộc Diên mà nói.

“Cho nên, cô nhịn không được phải lập tức chạy lại đây khoe với tôi?” Lúc trước Thịnh Trình Việt đã nói rõ ràng với cô, anh không thể nào có gì đó với Cao Ngọc Mai được. Vậy nên tối hôm qua… chắc hẳn không phải ở cùng với cô ta.

Cao Ngọc Mai cười cười, trên mặt phảng phất một chút cô đơn: “Tôi không phải đến để khoe khoang, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tối nay Thịnh Trình Việt muốn về nhà họ Thịnh.”

“Về Nhà họ Thịnh? Về ăn bữa cơm thôi mà.” Thịnh Trình Việt đã từng nói với cô, đừng để ý những chuyện này. Mắt cô không nhịn được mà trừng lớn một chút, trong lòng lại gào thét, Thịnh Trình Việt, đừng làm cô thất vọng!

“Ăn cơm? Thôi mà?” Cao Ngọc Mai nhìn vẻ mặt Tiêu Mộc Diên liền hiểu cô chắc chắn không biết chuyện này: “Đây là bữa tiệc mà Thịnh Thắng – Ông chủ nhà họThịnh đặc biệt tổ chức, để thay Thịnh Trình Việt tìm một đứa con dâu cho ông ta.”

Tiêu Mộc Diên sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp nói: “Ba của Trình Việt chỉ có một mình anh ấy, có phải cô có nhầm lẫn gì hay không?”

“Không hề. Cô cho rằng tin tức trên tạp chí chứa hình cô chỉ có mình chúng tôi nhìn thấy hay sao, chuyện này sợ là đã truyền đi ầm ĩ rồi. Còn về Ông Thịnh, tôi biết ông ta, lão già này cực kì cổ hủ, cũng khá xem trọng gia cảnh.” Cao Ngọc Mai nhớ đến dáng vẻ của Thịnh Thắng, đến giờ vẫn còn khó chịu.

Còn nhớ nhiều năm trước lúc cô ta rời đi, đúng là cũng vì những nguyên nhân tùy hứng, nhưng phần lớn là bởi vì Thịnh Thắng.

Thịnh Thắng chưa từng để ý đến cô ta, cho dù lúc ấy cô ta đang qua lại với Thịnh Trình Việt, ông ta vẫn cứ giới thiệu nhiều quý nữ hào môn cho anh. Lúc đó Thịnh Trình Việt rất yêu thương cô ta, đặt trong vòng tay mà nâng niu, cũng bởi vì vậy mà cô ta chuốc lấy không ít phiền phức.

Cô ta vốn cho rằng mình có thể chịu được những chuyện này, hơn nữa lúc đầu đúng là cô ta không để ý đến Thịnh Trình Việt, nhưng về sau dần dần thay đổi cách nhìn về anh. Đợi đến lúc cô ta chuẩn bị toàn tâm toàn ý yêu anh, cũng là lúc không dễ dàng gì mà chấp nhận được chuyện về Tuấn Hạo, thì Thịnh Thắng lại hẹn gặp cô ta, nói rất nhiều lời khó nghe.

“Con trai nhà chúng tôi là một đứa vô cùng ưu tú, cho dù bây giờ nó đã làm cha, thì vẫn có thể cưới được cô gái nhà danh giá như thường. Về phần cô, chắc không cần tôi phải nói nhiều.”

“Trong số các cô gái thanh cao kia, không thiếu những cô gái xinh đẹp, ôn nhu lại thông minh, cô nói xem cô có tư cách gì để ở lại bên cạnh nó?”

Rất nhiều lời, cho dù nên nói hay không ông ta cũng đều nói hết, lúc đó cô cũng phản bác lại.

“Nhưng mà Trình Việt chỉ thích con, những cô gái kia anh đều không thích.”

Kiêu ngạo của cô lúc bấy giờ càng khiến Thịnh Thắng không vui.

“Tôi với vợ tôi cũng là cưới nhau như vậy, nhưng cuối cùng vẫn sống với nhau rất hạnh phúc. Có thể lúc đầu thằng bé sẽ khó chịu, nhưng dần dần nó cũng yêu thương vợ nó thôi.”

Thịnh Thắng nói rất dứt khoát, còn muốn cô ta lập tức rời khỏi thành phố quen thuộc này. Cô ta cảm thấy Trình Việt vẫn sẽ chờ cô ta, tìm cô ta. Mà sự thật cũng là như vậy. Chỉ tiếc, bởi vì đi quá lâu, lúc trở về cũng đã muộn màng.

Cô ta nhìn Tiêu Mộc Diên bây giờ, dường như thấy được bóng dáng mình trước đây, nói: “Tiêu Mộc Diên, tôi đang suy nghĩ, nếu như cô cũng bị bỏ rơi, có phải cũng sẽ giống như tôi?”

“Cái gì?” Tiêu Mộc Diên theo bản năng hỏi lại, sau khi nghe rõ lời Cao Ngọc Mai nói, cô chỉ cười: “Cao Ngọc Mai, từ đầu tới cuối, đều là cô bỏ rơi Trình Việt.”

Cao Ngọc Mai ngạc nhiên.

“Tôi yêu Trình Việt, nên tôi tin tưởng anh ấy, tin tưởng vô điều kiện.” Mặc dù buổi sáng lúc ra khỏi nhà, thái độ của anh có chút không đúng, nhưng chẳng qua chỉ là hơi bất thường thôi, không thể nói lên điều gì.

Cao Ngọc Mai thở dài, Tiêu Mộc Diên này đúng là ngu ngốc, bị tình yêu làm mờ mắt.

Nhưng trong đầu cô ta dường như vang lên giọng nói của một người đàn ông.

“Bởi vì cô ấy là vợ tôi, tôi không tin cô ấy, chẳng lẽ lại tin cô?”

Thịnh Trình Việt lúc đó uống say, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, gặp ai cũng muốn cãi vài câu. Nhưng lúc nói đến người đó, gương mặt sẽ vô tình lộ ra một phần ôn nhu, giống như đang nhắc đến bảo vật tốt đẹp nhất trên đời.

Thái độ của hai người này giống hệt nhau, nhưng mà, Cao Ngọc Mai không thích như vậy: “Tiêu Mộc Diên, cô đừng có ngốc nghếch vậy, tối nay chúng ta sang Nhà họ Thịnh, cô liền sẽ tỉnh táo lại thôi.”

“Tôi dám cá, cho dù Thịnh Trình Việt có tham dự tiệc tối ở Nhà họ Thịnh, cũng sẽ không dám nói với cô.” Cao Ngọc Mai nói rất chắc chắn.

“Cho dù anh ấy không nói với tôi đi nữa, thì có liên quan gì đến cô?” Dù trong lòng cô lúc này có nhiều nghi ngờ như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy, để một người không liên quan làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của mình, chính là vô trách nhiệm đối với mối quan hệ này.

“Tôi…” Cao Ngọc Mai đứng nửa ngày, không biết trả lời thế nào, Tiêu Mộc Diên vậy mà có thể nói ra lời này.

Có điều, cần phải tin tưởng Thịnh Trình Việt bao nhiêu, mới có thể không quan tâm mà nói như vậy? Điều này khiến cho cô ta tự cảm thấy thua kém.

Sau khi Cao Ngọc Mai rời khỏi, Tiêu Mộc Diên cuộn mình lại trên ghế sô pha. Cô nhấc di động lên, gọi cho Thịnh Trình Việt.

“Vợ à, sao vậy?” Thịnh Trình Việt vuốt vuốt mũi, hậu quả của việc uống say chính là bị đau đầu.

“Không có gì, em chỉ muốn hỏi anh tối nay muốn ăn gì?”

Tiêu Mộc Diên cố gắng làm cho giọng mình nghe thoải mái một chút.

“Tối nay anh còn bận xã giao, không về nhà ăn cơm được. Giúp việc mà Lâm Phong tìm chắc hôm nay sẽ đến, em nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để mình mệt mỏi.”

“Ừm, còn…” Tiêu Mộc Diên chưa kịp hỏi chuyện tối nay anh có về nhà họ Thịnh hay không, Thịnh Trình Việt đã cắt ngang.

“Cứ vậy đi, bên này anh sắp có cuộc họp, có gì nói sau.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh bận rộn, Tiêu Mộc Diên nhìn màn hình sáng lên, hiển thị cuộc gọi kết thúc.