Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 264: Đột nhiên hiểu ra




Lâm Phong hơi không hiểu những vẫn theo Tiêu Mộc Diên vào nhà.

“ Mẹ, hôm nay chúng ta không đợi ba ăn cơm sao?”

Bọn trẻ từ trong phòng đi ra, đi đến bàn ăn, nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy bóng dáng Thịnh Trình Việt đâu.

“Ông nội các con nói tối nay ba ăn cơm ở nhà ông nội, vậy nên chúng ta không đợi ba các con nữa.” Tiêu Mộc Diên ở chỗ bàn ăn xới cơm cho bọn trẻ, nói. Bọn trẻ cũng biết điều bưng thức ăn từ phòng bếp lên bàn ăn.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

“Chú Lâm Phong, chú đến ăn cơm chực à?” Viễn Đan đi đến trước mặt Lâm Phong hỏi.

Lâm Phong lắc đầu: “Không.” Nhưng anh ta ngửi thấy mùi cơm canh thơm phức cũng không nhịn được mà chảy nước miếng.

“Chú Lâm Phong, thật ra ăn chực cũng không mất mặt đâu. Tay nghề của mẹ cháu cực kỳ tốt, dì Bân Bân thường xuyên dẫn chú Âu đến ăn chực.”

Nghe lời bọn trẻ nói, hình như Lâm Phong thật sự không cảm thấy mất mặt, anh ta đi đến trước bàn ăn, lẳng lặng nuốt nước bọt. Nguyên nhân không chỉ là vì cơm canh quá hấp dẫn, chỉ là bởi vì… nhà này cũng đông người quá.

Một người lớn là Tiêu Mộc Diên, bên cạnh có bốn đứa trẻ con. Họ trông đều vô cùng xinh xắn nhưng đồng loạt nhìn anh ta như vậy cũng khiến trong lòng anh ta thấy hơi sợ hãi.

“Chú Lâm Phong, cạnh cháu còn có một chỗ, chú ngồi bên cạnh cháu đi.”

Viễn Đan vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nhìn Lâm Phong đang ngẩn người với vẻ mặt im lặng, bình thường khách đến nhà họ, ai lại không chơi một chút là bắt đầu hòa nhập rồi? Lâm Phong này cũng câu nệ quá đi…

Lâm Phong đang định đi qua ngồi thì tiếng chuông cửa vang lên.

Đúng lúc Tiêu Mộc Diên xới xong bát cơm cuối cùng, cô đi đến cửa, lúc đi ngang qua Lâm Phong còn nói: “Anh qua đó ăn trước đi, đoán chừng lại có người đến ăn chực nữa.”

Tiêu Mộc Diên vừa mở cửa ra đã bị người khác ôm lấy: “Em nói ai là người ăn chực vậy?”

Đây là giọng nói chỉ có Thịnh Trình Việt mới có. Tiêu Mộc Diên nhìn khuôn mặt của Thịnh Trình Việt, không tự chủ được liền mỉm cười: “Không phải là anh nên ăn cơm ở nhà sao?”

“ Nghĩ lại thì thấy hình như bất kể đầu bếp nào cũng không có tay nghề tốt như vợ anh, cho nên anh về đây. Trên đường đi đều nghĩ đến đồ của em nấu, anh đã thèm lắm rồi.”

“Đang chuẩn bị ăn cơm, anh vào đi.”

Lâm Phong nhìn trái nhìn phải, nghĩ người giúp việc hồi trước tìm cho nhà họ đi đâu rồi?

Thịnh Trình Việt vừa vào cửa, đã nhìn thấy Lâm Phong ngồi bên cạnh Viễn Đan, anh hỏi: “Lâm Phong, sao cậu lại đến đây?”

Mặc dù Lâm Phong thường xuyên đi theo Thịnh Trình Việt, nhưng luôn đặt mình vào vị trí của đàn em, cho nên đến bây giờ cũng chưa từng ngồi ăn chung bàn với Thịnh Trình Việt.

“ Tôi… tôi chỉ đến thăm anh một chút.” Lâm Phong nói rồi đứng dậy định đi.

Kết quả là Lâm Phong mới đi một bước thì bị Thịnh Trình Việt nhìn thấy: “Cậu đi làm gì vậy? Đã đến giờ cơm rồi.”

Thịnh Trình Việt cởi áo khoác ra, Tiêu Mộc Diên nhận lấy áo khoác rồi treo lên một cách rất tự nhiên. Sau đó cô đi đến bên cạnh Thịnh Trình Việt, quở trách: “Anh nói chuyện việc gì phải hung dữ như vậy, người đến là khách. Lâm Phong, đừng nghe anh ấy, ăn nhiều một chút nhé!”

Lâm Phong ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như không thể tin được những gì mình nhìn thấy. Thịnh Trình Việt vốn không biết trời cao đất dày mà nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy liền biến thành con cừu nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời.

Mà dường như cuộc sống của họ giống như một cặp vợ chồng trẻ rất bình thường, nhìn hết sức hạnh phúc, khiến một người độc thân như anh ta bỗng cảm nhận được nỗi bi thương của kiếp độc thân.

Anh ta bỗng dưng nhớ đến Cao Ngọc Mai, nếu cô ta có ở đây thì nhất định sẽ không để mình ngồi vào bàn. Lúc trước cũng vậy, Cao Ngọc Mai chưa bao giờ coi anh ta ra gì. Nhưng mà chỉ là Lâm Phong trung thành với Thịnh Trình Việt, sau đó cũng tôn trọng tất cả mọi người bên cạnh anh ấy.

Nhưng khi bữa tối thật sự bắt đầu anh ta liền đờ người… Đây rõ ràng chính là phân đoạn ngược đãi tâm hồn của kẻ độc thân mà!

“Vợ à, gần đây em hay đói, nào, ăn miếng thịt đi!”

“Vợ à, chỉ ăn thịt thôi dễ bị mất cân bằng dinh dưỡng, nào, chúng ta ăn rau xanh.”



Trên bàn cơm, Thịnh Trình Việt luôn không ngừng gắp thức ăn cho Tiêu Mộc Diên, sau đó thì là…

“Vợ à, tay nghề của em tốt thật đấy!”

“Vợ à, anh thật may mắn!”

Thịnh Trình Việt lắm lời như vậy là đại ca của anh ta ư? Lâm Phong cảm thấy ngạc nhiên muốn rớt hàm. Anh ta lẳng lặng nhìn về phía bọn trẻ ở bên cạnh, dường như chúng đã rất quen rồi.

“Anh Việt, người giúp việc mà tôi mời về cho nhà các anh đâu?” Ăn cơm được nửa chừng, Lâm Phong đột nhiên hỏi thăm.

Lâm Phong thề anh ta chỉ lịch sự hỏi thăm một chút nhưng lại bị cả nhà nhìn, thử nghĩ mà xem cả sáu cặp mắt đen láy lấp lánh đồng loạt nhìn vào mình, nhìn đến mức thật sự khiến người ta sợ hãi.

Nhớ đến người giúp việc đó, hình như ngay trên đường nhà thì đã bị bọn họ sa thải cô ta luôn rồi.

Cũng không phải giúp việc có gì không tốt, chỉ là tối hôm đó sau khi nghe Thịnh Trình Việt nói, thì Tiêu Mộc Diên đột nhiên đỡ hơn. Cô tin lời Thịnh Trình Việt nói, cũng cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục đảm nhiệm việc nấu cơm tối. Còn về những công việc nhà khác… Thịnh Trình Việt và bọn trẻ đều sẽ giúp đỡ.

“Ông chú này, lúc ăn cơm đừng nói chuyện có được không?” Quả Quả đột nhiên trả lời.

Lâm Phong lại khó hiểu, nếu ngay cả nói chuyện cũng không được, vậy thì Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên đang làm gì?

Nhưng mà hình như anh ta chưa từng gặp đứa trẻ này. Lúc trước không phải Tiêu Mộc Diên chỉ sinh ba thôi sao? Sao đột nhiên lại có thêm một đứa nữa? Anh ta lại nhớ đến đứa trẻ mà lần trước Thịnh Trình Việt bảo anh ta điều tra, nhưng đứa trẻ đó nhìn có vẻ lem luốc chứ không trắng trẻo như đứa trẻ này.

Nhận thấy Lâm Phong đang chăm chú nhìn mình, Quả Quả cũng rất tự nhiên, cậu nói: “Cháu biết chú đang nghĩ cháu là ai, nhưng mà cháu không thể nói cho chú biết, bởi vì bản thân cháu cũng không biết.”

Lâm Phong rất tự giác lựa chọn ngậm miệng lại, người nhà này thật sự rất cổ quái.

Nhưng mà, hình như lại hòa hợp đến kỳ lạ, nhìn dáng vẻ dịu dàng của Tiêu Mộc Diên, bọn trẻ cũng đáng yêu. Dường như anh ta đột nhiên biết tại sao Thịnh Trình Việt lại chọn Tiêu Mộc Diên chứ không phải Cao Ngọc Mai.

Cho dù anh ta là một cấp dưới, một đàn em mà cũng có thể ngồi ăn cơm cùng bàn, đây chính là tôn trọng.

Nhưng Cao Ngọc Mai sẽ tự giác thể hiện mình cao hơn anh ta một bậc, vậy nhưng cô ta lại là cô bé Lọ Lem nổi tiếng trong giới này.Tiêu Mộc Diên trước mặt anh ta đây sinh ra trong nhà họ Tiêu, tuy lúc trước nhà họ Tiêu từng suy tàn một khoảng thời gian nhưng dù gì trước đây cũng là vọng tộc. Xem ra gia đình khác nhau thì giáo dục cũng không giống nhau.

“Anh Việt, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Bữa cơm tối kết thúc, Lâm Phong không rời đi mà gọi Thịnh Trình Việt lại.

Thịnh Trình Việt liếc nhìn Lâm Phong, hình như đã biết là chuyện gì: “Cậu đến phòng sách của tôi đi.”

Lâm Phong gật đầu, sau đó theo Thịnh Trình Việt đi khỏi.

Tiêu Mộc Diên và bọn trẻ đều nhìn theo bóng lưng của hai người họ.

“Mẹ ơi, mẹ nói xem chú Lâm Phong này tìm ba có chuyện gì vậy?”

“Mẹ cũng không rõ, chắc là có chuyện gì đó quan trọng. Không phải các con nói phim hoạt hình sắp bắt đầu rồi sao? Hay là chúng ta đi xem phim hoạt hình nhé.”

“Dạ được.”