Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 258: Không thích đứa trẻ này




“ Tôi nghĩ, chỗ này chẳng cần cô Cao đến quan tâm.”

Tiêu Mộc Diên nhìn quý cô phía đối diện, không phải là Cao Ngọc Mai thì là ai nữa? cô nhớ rõ quý cô này là người không thích động tay vào bất cứ thứ gì này, nhiều nhất là chờ người khác gọt hoa quả thì cô ta mang lên.

Người như vậy mà lại gặp được ở chợ, còn lời gì để nói nữa.

Cao Ngọc Mai không tức giận mà lại cười: “có lẽ vậy, việc gia đình các cô tôi đương nhiên không xen vào, có điều tôi nghe nói cô lại có thai rồi?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN để đọc nhé!

“Cô muốn nói gì?”

“Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với cô mà thôi.”

“Xin lỗi, tôi không có thời gian.” Tiêu Mộc Diên nói xong liền quay người bước đi.

Cao Ngọc Mai đáp lại: “chỗ này đông người, đối với thai nhi kỳ đầu chắc chắn có hại không có lợi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”

“Tôi nghĩ tôi và cô không có gì để nói cả.” Tiêu Mộc Diên hít thở thật sâu, cô giờ đang có thai không thể tức giận được.

“Vậy sao?” vậy cô biết tại sao lúc tôi bên cạnh Trình Việt không sinh con không?” Cao Ngọc Mai bước tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, chặn cô lại.

Tiêu Mộc Diên chỉ có thể nhìn Cao Ngọc Mai: “Cô chắn đường rồi.”

“Cô đừng vội, tôi chỉ muốn nói xem ra Trình Việt yêu cô còn chưa nhiều cho lắm.” Cao Ngọc Mai nhìn bụng Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên theo bản năng đưa tay lên bụng.

Cao Ngọc Mai liền cười: “trước kia tôi đưa Trình Việt đi thử một thiết bị, nghe đâu có thể khiến con người tự nghiệm thấy nỗi đau đớn của việc sinh nở. Về sau Trình Việt cũng đã thử nghiệm qua, sau đó anh ấy liền không muốn tôi sinh con nữa.”

Ý ngầm của cô ta là vì sợ cô ta đau nên mới tìm người mang thai hộ?

Tiêu Mộc Diên điều hòa hơi thở của bản thân: “Tôi khuyên cô Cao không nên nghĩ nhiều đến chuyện trước đây, không thì sẽ khó mà qua được cuộc sống hiện tại.”

Sau đó bất kể Cao Ngọc Mai nói gì cô đều quay đầu bước đi.

Mặc dù ngoài mặt không có chuyện gì nhưng cô bất tri bất giác lại nghĩ về rất nhiều thứ.

Về đến nhà, cô để đồ vào phòng bếp rồi bắt đầu ngồi ngây ra trên sô pha.

Đám trẻ bắt đầu còn cãi cọ ồn ào, lại phát hiện mẹ chúng đã ngây ra rất lâu rồi.

“Mẹ ơi, mẹ sao thế?”

Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Xin lỗi các con, mẹ cảm thấy hình như có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.”

Thân là những đứa con đáng yêu ri kỷ của mẹ, đương nhiên bọn chúng sẽ không làm khó Tiêu Mộc Diên.

“Mẹ ơi, không sao đâu, chúng con có thể gọi đồ ăn!” Viễn Đan cầm điện thoại mở lên để Tiêu Mộc Diên tự chọn.

Tiêu Mộc Diên cười: “mẹ đúng là không thông minh bằng các con.” Nói xong cô lại rơi vào suy nghĩ miên man.

Đám trẻ nhìn tình hình của Tiêu Mộc Diên không ổn, liền nghĩ có lẽ thực sự mệt rồi.

“ Bố nói bởi vì trong bụng mẹ có em trai hoặc em gái cho nên rất dễ bị mệt đấy.” Nguyệt Nguyệt suy nghĩ theo lời của Thịnh Trình Việt nên tình hình của Tiêu Mộc Diên cô bé có thể hiểu được ít nhiều.

“Vậy chúng ta cần cố gắng chăm sóc mẹ thôi.”

Những đứa trẻ đoàn kết một lòng, chuẩn bị bảo vệ mẹ của chúng.

Thế là Thịnh Trình Việt vừa thức dậy liền nhìn thấy đám trẻ đang bu quanh cửa phòng: “ Xảy a chuyện gì rồi sao?”

“Ba ơi.” Nguyệt Nguyệt bước tới trước mặt Thịnh Trình Việt: “hình như mẹ mệt rồi.”

Thịnh Trình Việt nhíu lông mày nhìn vào phòng khách quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi đó nghiêng đầu không biết đang nghĩ gì.

Thịnh Trình Việt đi qua kéoTiêu Mộc Diên vào lòng, lấy cằm chống lên đỉnh đầu cô: “ Nghe nói em mệt?”

Tiêu Mộc Diên gật đầu, vẫn im lặng không nói gì.

Thịnh Trình Việt không biết cô đã xảy ra chuyện gì, liền ôm chặt cô đặt lên giường trong phòng ngủ: “ Mệt rồi thì nghỉ ngơi chút đi.”

Sau khi đặt Tiêu Mộc Diên vào giường thì chuẩn bị rời đi, nhưng Tiêu Mộc Diên túm chặt anh.

“Thịnh Trình Việt.”

“Ừm?” Thịnh Trình Việt dường như cảm thấy một loại mùi vị không bình thường, Tiêu Mộc Diên đã rất lâu rồi không gọi tên đầy đủ của anh.

“Anh thích đứa con này chứ?”

“Thích.” Anh không chút do dự nói ra, đứa con của anh và cô, anh có thể không thích ư?

“ Vậy nếu em nói em không thích thì sao?”

Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nhìn Thịnh Trình Việt rồi nói tiếp: “Nếu như em nói em không thích đứa con này, anh sẽ làm thế nào?”

Thịnh Trình Việt sững lại, nhưng anh nhớ Tiêu Mộc Diên khi biết có đứa con này còn vui hơn anh nhiều, cô tại sao có thể nói như vậy?

“Em muốn làm thế nào anh đều tôn trọng ý kiến của em.”

“Em....” Tiêu Mộc Diên lại không nói được thành lời.

Thịnh Trình Việt ôm chặt Tiêu Mộc Diên: “Vợ à, nói cho anh biết em đang nghĩ gì?” Trực giác mách bảo anh, Tiêu Mộc Diên nhất định đã nghe ai đó nói gì.

“Em đang nghĩ, nếu như sinh khó anh sẽ giữ lại người lớn hay đứa trẻ?”

Thịnh Trình Việt bỗng nhiên cười lên: “em bây giờ đã là mẹ của ba đứa trẻ rồi sao có thể hỏi câu hỏi ngây thơ như vậy. Bất luận xảy ra chuyện gì chồng sẽ luôn đứng bên em.” Anh nói xong liền nâng mặt Tiêu Mộc Diên hôn lên trán cô.

Tiêu Mộc Diên mở to mắt nhìn Thịnh Trình Việt, cô cũng cười, cô làm sao có thể nghe lời Cao Ngọc Mai mà đi hỏi Thịnh Trình Việt câu hỏi ngốc như thế?

Thịnh Trình Việt vừa đi ra thì tập hợp các con lại.

“Các con vừa rồi có nói gì với mẹ không?”

Đám trẻ đồng thời lắc đầu.

“mẹ ngồi suốt trên sô pha ngây ra, mẹ nói mẹ mệt.”

“Vậy mẹ các con có nghe điện thoại gì không?”

Đám trẻ vẫn đồng thời lắc đầu.

“Khi mẹ quay về vẫn luôn không nói gì......hỏng rồi.” Nguyệt Nguyệt nhớ lại sự việc vừa rồi mà suýt nói ra việc Tiêu Mộc Diên ra ngoài.

Thịnh Trình Việt ánh mắt sắc bén nhìn Nguyệt Nguyệt.

“Mẹ các con vừa rồi đã làm gì?”

Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Mẹ cứ ngồi trên sô pha như vậy nói mẹ mệt rồi.”

“Nói thật.”

Nguyệt Nguyệt ngậm miệng chuẩn bị không nói nữa.

“Ba ơi, mẹ đã xảy ra chuyện gì thế?” trong mắt Nguyệt Nguyệt có chút lo lắng.

Thật ra chúng đều cảm nhận được, mặc dù Tiêu Mộc Diên nói là mệt nhưng không đến mức mệt không nói được.

“Bây giờ tâm trạng của mẹ các con rất kém, chắc là gặp phải chuyện gì, cho nên các con phải nói thật với ba, ba mới có thể giúp mẹ các con được. Các con đều hi vọng mẹ các con tốt lên chứ.”

Đám trẻ mặc dù gật đầu nhưng không ai nói gì, đều đã đồng ý với Tiêu Mộc Diên rồi, lúc này nói ra coi như là kẻ phản bội.

“Vừa rồi dì Diên ra ngoài, nói là mua đồ về nấu cơm.”

Quả Quả đứng dậy nói, đem những lời chúng chưa nói nói ra.

Đám trẻ cúi đầu xuống, sự thật là như vậy, hơn nữa không liên qua đến chúng, là Quả Quả nói ra.

Thịnh Trình Việt có chút ngạc nhiên, gần đây sự có mặt của Quả Quả trong nhà khá mờ nhạt. Nhưng hình như cũng dần dần hòa hợp với gia đình họ, hơn nữa cũng không cố chấp việc gọi anh là ba nữa.

Thịnh Trình Việt nhìn về phía phòng ngủ, nghĩ ở bên ngoài Tiêu Mộc Diên đã gặp phải người nào?