Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 252: Cô ta không đi thì tôi đi




“Cô nói bậy, Thịnh Trình Việt nói với tôi anh ấy chưa từng chạm qua cô.”

“Lời đàn ông nói cô cũng tin sao, Tiêu Mộc Diên, não cô bị nhúng nước rồi sao?”

Cao Ngọc Mai cười nhìn đám trẻ đang vui đùa ngoài sân: “nếu anh ấy chưa từng chạm qua tôi, vậy cô nói đi đứa bé ngoài kia đến từ đâu chứ.”

“Ai biết cô từ nơi nào dẫn đến chứ, dù sao tôi tin Thịnh Trình Việt anh ấy không lừa tôi.” Cô quyết giữ vững lập trường của mình.

Cao Ngọc Mai tiện tay đưa qua một tấm ảnh cho Tiêu Mộc Diên xem, trên ảnh là một nam một nữ, người nữ chính là Cao Ngọc Mai đầy mặt đỏ ửng, mà người nam kia chính là... Thịnh Trình Việt.

“Đây là tấm hình được chụp lúc còn rất trẻ, tuổi trẻ năm đó chúng tôi đúng là rất ham chơi như thế, trong điện thoại trước kia của tôi còn lưu rất nhiều, nếu sau này có thời gian tôi sẽ gửi cho cô xem vậy.”

“Cút!”

Tiêu Mộc Diên chỉ hướng cửa ra vào, hét Cao Ngọc Mai một tiếng: “Cô cút ngay khỏi đây cho tôi, sau này không được bước vào đây nửa bước!”

Bỗng, Cao Ngọc Mai bỗng biến sắc mặt, vành mắt ngậm đầy nước mắt đáng thương nhìn Tiêu Mộc Diên: “Tôi chỉ là muốn đến chơi cùng con mình chút thôi, cô cũng đã làm mẹ, sao lại tuyệt tình đến vậy?”

Nhìn phản ứng của Cao Ngọc Mai, Tiêu Mộc Diên cũng chỉ suy nghĩ một chút là biết ngay vì lí do gì, Thịnh Trình Việt tám chín phần mười đang ở sau lưng cô.

“Xảy ra chuyện gì?”

Quả nhiên, chỉ hai giây sau, sau lưng cô liền vang lên giọng nói của Thịnh Trình Việt.

Nhìn thấy Thịnh Trình Việt đã tới, Cao Ngọc Mai ngay lập tức đặt mình vào vị trí người yếu thế, cô ta trông về phía Thịnh Trình Việt, vành mắt vẫn ngậm đầy nước mắt: “Trình Việt à, em thật lòng chỉ muốn đến chơi với con một chút mà thôi, Tiêu Mộc Diên.. cô ấy...cô ấy vậy mà lại muốn em rời khỏi đây.”

“Không phải cô đã nói muốn giao đứa nhỏ cho Tiêu Mộc Diên sao, tôi lúc đó tưởng rằng cô đã bỏ rơi đứa bé này rồi chứ.”

Lời Thịnh Trình Việt nói khiến mặt Cao Ngọc Mai trắng bệch, cô ta không thể tin được người nói những lời này với cô ta lại là Thịnh Trình Việt: “Trình Việt, trước đây đúng là em có nói những lời này, nhưng làm gì có người mẹ nào lại không muốn gặp con mình chứ.”

“Vậy đó là việc của cô, có điều vợ tôi chăm sóc cho đứa nhỏ này rất tốt.” Thịnh Trình Việt ôm lấy bả vai Tiêu Mộc Diên, nở một nụ cười vui, có vợ như thế, thì còn cần gì?

Trước Cao Ngọc Mai ngang ngược với Tiêu Mộc Diên như thế, nhưng vừa thấy Thịnh Trình Việt đến, Cao Ngọc Mai lại ỉu xìu không nói được gì.

“Thịnh Trình Việt, dù sao thì hôm nay em không muốn nhìn thấy người này, anh nói cô ta đi đi.” Tiêu Mộc Diên chỉ hướng cửa, vừa nhìn Cao Ngọc Mai.

Nếu là yêu cầu bình thường, Thịnh Trình Việt sẽ đồng ý ngay, nhưng đối mặt với Cao Ngọc Mai, trong lòng anh vẫn còn ít nhiều áy náy: “bà xã, chúng ta có thể từ từ nói chuyện rồi để cô ấy đi.”

“Vậy là anh không nói đúng không, cô ta không đi, tôi đi!” Tiêu Mộc Diên với lấy ly trà trên bàn giội đầy người Thịnh Trình Việt, còn vứt thêm tấm hình Cao Ngọc Mai vừa đưa về phía Thịnh Trình Việt: “uống hồng trà của anh, lăn ga giường của anh, bà đây hôm nay giận đó thì làm sao.”

Tiêu Mộc Diên nói xong là đi, Thịnh Trình Việt liền bước lên tính đuổi theo.

Cao Ngọc Mai thấy thế liền bước lên cản đường Thịnh Trình Việt, cô ta cầm khăn ăn lau ngực cho Thịnh Trình Việt: “Trình Việt anh không sao chứ, người đàn bà điên này!”

Trong tim Thịnh Trình Việt chỉ có Tiêu Mộc Diên, anh vươn tay muốn đẩy Cao Ngọc Mai ra, nhưng Cao Ngọc Mai giống như kẹo cao su vậy, dính đến không bứt ra được.

“Cô làm gì vậy!” Thịnh Trình Việt tức giận rồi, vừa nãy Tiêu Mộc Diên giận đến vậy, lại chạy nhanh như thế, chỉ một lúc thì chắc chắc đã bỏ xa rồi.

Cao Ngọc Mai ấm ức: “Em, em chỉ là muốn lau giúp anh thôi.”

“Vừa rồi cô đã nói gì với vợ tôi?”

“Em không nói gì cả...” Tim Cao Ngọc Mai đập nhanh, nhưng vẫn cười mỉm, giả vờ vô tội.

Thịnh Trình Việt đầy mặt không tin: “Tôi hiểu vợ tôi, cô ấy sẽ không vô cớ tức giận đến như vậy, điều duy nhất có thể giải thích là cô đã nói gì với cô ấy rồi, gì mà hồng trà, lại còn lăn ga giường?”

Đặc biệt là lăn ga giường cái gì khiến anh không thể hiểu được.

Cao Ngọc Mai cắn môi không biết nên nói gì.

Thịnh Trình Việt bỗng nhìn đến tấm ảnh dưới san, anh nhặt lên nhìn một cái, sau đó lật ra để cho Cao Ngọc Mai cũng nhìn thấy: “Chuyện này là thế nào?”

“Tấm ảnh này...là trước kia chúng ta cùng chụp chung.” Cao Ngọc Mai cũng không biết phải giải thích thể nào, chỉ có thể tìm từ mà nói.

Thịnh Trình Việt nghi ngờ nhìn Cao Ngọc Mai: “Tôi nhớ là, giữa chúng ta chưa bao giờ phát sinh quan hệ thực tế nào.”

“Vậy đứa nhỏ của chúng ta...”

“Chính là nói, chúng ta làm sao có thể có con được?” Thịnh Trình Việt sớm đã muốn tìm Cao Ngọc Mai hỏi cho rõ.

Trong nhà thêm một đứa bé cũng không sao, nhưng đứa bé này cứ nhất quyết nói nó là con riêng của anh, hại bà xã và các con anh nghi ngờ nhân phẩm của anh, việc này khiến anh không chấp nhận được.

Thoạt nhìn Tiêu Mộc Diên cũng có suy nghĩ giống anh, nhưng ở cùng với Quả Quả càng lâu, cô ấy và bọn nhỏ đều vô cùng yêu thích Quả Quả, không muốn xảy ra chuyện gì làm tổn thương nó, cho nên mới kéo dài đến hiện tại.

Mặt Cao Ngọc Mai trắng bệch: “Đó là con của chúng ta, không tin anh có thể đến bệnh viện kiểm tra.”

“Tôi cũng đang có ý này.”

“Nếu đứa nhỏ là con chúng ta, anh có ly hôn với Tiêu Mộc Diên và cưới em không?”

“Sẽ không.”

Lời Thịnh Trình Việt thốt ra khiến lòng Cao Ngọc Mai nặng nề thêm vài phần.

“Có phải anh đang sợ...sợ đứa nhỏ này đúng là con anh không?”

“Tôi chỉ muốn xác nhận là không phải mà thôi.”

“Sao anh dám chắc như vậy.”

“Tôi chắc chắn mình chưa từng động vào cô.”

Thời niên thiếu bọn họ bên cạnh nhau, đương nhiên có lúc anh mong muốn khát vọng Cao Ngọc Mai, nhưng Cao Ngọc Mai đều từ chối:

“Chúng ta vẫn còn nhỏ.”

“Xin lỗi, em sợ.”

“Em thấy việc này tốt nhất là làm sau khi kết Hôn.”

...

Bên nhau nhiều năm như thế, gần như Thịnh Trình Việt có thể đem những lời từ chối của Cao Ngọc Mai đóng thành một quyển sách, còn là loại tiểu thuyết dài kì nữa ấy chứ. Lâu dần, anh chỉ nghĩ là phải tôn trọng Cao Ngọc Mai.

Nên, dưới tình hình như thế, sao anh có thể có một đứa trẻ lớn như thế với Cao Ngọc Mai cơ chứ?

“Không, chúng ta đã từng, vào vài ngày trước khi anh dẫn Tuấn Hạo xuất hiện, anh uống say.” Cao Ngọc Mai mắt đỏ ửng “Em vốn muốn từ chối anh, nhưng nhìn anh em lại thấy hơi hối hận.”

Vài lần trước khi dẫn Tuấn Hạo xuất hiện...thời gian quá xa xôi, Thịnh Trình Việt đúng là không nhớ ra có cùng cô ta hay không, nhưng trong kí ức thì từ ngày Tiêu Mộc Diên xuất hiện, anh chưa từng đụng vào người khác.

“Nếu đúng như thế, chưa chắc đó là con tôi.”

“Thịnh Trình Việt, đồ lưu manh nhà anh, anh dựa vào gì mà nói không phải? Lần đầu tiên của em là cho anh, anh không chịu trách nhiệm thì thôi, con nghi ngờ em.”

“Thêm vào đó tôi lại cảm thấy đứa nhỏ này không phải của tôi, vì cô đã từng nói cô không muốn sinh con.”