Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 212: Chúng ta cần có một đứa con nữa




Tiêu Mộc Diên cầm di động tìm đi tìm lại, dường như nghĩ có cần phải gọi điện cho Trương Bân Bân hay không, không biết lễ kết hôn ngày mai cô ấy có thể tới hay không.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô tự động vang lên. Cô vừa nhìn là Trương Bân Bân gọi tới, trong lòng vui mừng, xem ra hai người họ đúng là tâm ý tương thông mà, cô nhanh chóng nghe máy.

“Diên Diên, tớ về rồi, ba giờ cậu nhớ đi sân máy bay đón tớ nhé.” Trương Bân Bân vừa cười vừa nói. Bây giờ cô sắp lên máy bay, năm tiếng sau, ba giờ chiều sẽ đến.

Trong lòng Tiêu Mộc Diên không kìm được hơi kích động, rốt cuộc cô bé xấu xa này sắp trở về. Cô còn tưởng rằng cô kết hôn Trương Bân Bân cũng không trở về chứ.

“Được, ba giờ tớ đi đón cậu, cái kia... Âu Vũ Đình đã tìm thấy cậu sao?” Tiêu Mộc Diên vẫn không nhịn được hỏi, trong lòng hơi lo lắng mơ hồ. Cô chỉ lo đến bây giờ Âu Vũ Đình vẫn chưa tìm thấy Trương Bân Bân.

“Âu Vũ Đình? Anh ấy không kết hôn với cậu sao?” Vẻ mặt Trương Bân Bân kinh ngạc hỏi, trong giọng điệu đều là hoài nghi. Lúc đầu cô rời đi, chỉ là vì không muốn Tiêu Mộc Diên khổ sở vì việc của cô. Nhưng bây giờ, có lẽ cô đã học được từ bỏ. Cho dù thế nào, cô cũng phải trở về, ra ngoài chỉ là khuây khỏa một chút thôi.

Từ đầu đến cuối, Âu Vũ Đình là nỗi đau trong lòng cô. Dù như thế nào, cô vẫn phải trở về đối mặt với anh ấy. Nhưng cô không hối hận đã trao thân cho Âu Vũ Đình. Âu Vũ Đình là người đàn ông cô yêu nhất đời này.

Nghe giọng điệu của Trương Bân Bân, Tiêu Mộc Diên đoán ngay được Âu Vũ Đình còn chưa tìm thấy Trương Bân Bân, trong lòng hơi lo lắng. Âu Vũ Đình thật là ngốc, cũng lâu như vậy rồi vẫn chưa tìm được Trương Bân Bân.

“Ừ, ngày mai tớ phải kết hôn với Thịnh Trình Việt. Cậu trở về chúng ta hãy nói.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy những chuyện này thật quá dài, một lời nửa câu trong điện thoại căn bản không nói rõ được. Đương nhiên, sự tình có thể nói rõ thì đã không gọi là tình yêu.

Trương Bân Bân vừa định nói, nhưng bóng dáng trước mắt đã thu hút cô thật sâu. Vào giây phút ấy, dường như thế giới của cô biến thành một khoảng trống, chỉ có người đàn ông trước mắt này. Trong đầu, trong tim, toàn thế giới chỉ còn lại một mình anh.

Cô nhất thời ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, thậm chí quên mất phản ứng. Sao Âu Vũ Đình lại ở chỗ này, anh đến tìm cô phải không? Từ trong điện thoại với Tiêu Mộc Diên vừa nãy, dường như cô cũng đã nghĩ đến cái gì, anh không kết hôn với Tiêu Mộc Diên, anh đến tìm mình.

Âu Vũ Đình cũng lẳng lặng nhìn Trương Bân Bân trước mắt. Những ngày gần đây, cô gầy đi rất nhiều, cằm cũng trở nên nhọn hơn. Những ngày qua chắc cô rất khó chịu, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy ê ẩm. Anh bước nhanh về phía trước, đột nhiên ôm cô vào trong ngực. Vào lúc này, dường như trong thế giới hai người họ chỉ còn lại lẫn nhau.

Ở bên kia Tiêu Mộc Diên cầm di động, dường như còn không biết chuyện gì đã xảy ra, cô gọi lớn hai tiếng vào điện thoại, vẫn không có phản ứng. Cô bé Trương Bân Bân đó đang làm gì? Chẳng lẽ điện thoại di động của cô ấy đột nhiên không có tín hiệu? Nhưng không thể chứ, nếu như điện thoại không có tín hiệu, tại sao điện thoại vẫn biểu hiện tình trạng đang nghe?

“Trương Bân Bân, Trương Bân Bân!” Tiêu Mộc Diên không nhịn được lại kêu to hai tiếng vào điện thoại, nhưng điện thoại vẫn không có phản ứng gì. Cô thật sự đã quá bất lực rồi, sao đang nói chuyện đột nhiên lại không có phản ứng chứ?

Ngay lúc Tiêu Mộc Diên định cúp điện thoại gọi lại lần nữa, đột nhiên cô nghe được một câu.

“Âu Vũ Đình, thật là anh sao?” Trương Bân Bân không dám khẳng định hỏi.

Rõ ràng tay cầm di động của Tiêu Mộc Diên nới lỏng, thì ra là như vậy, khó trách vừa nãy cô nói cô ấy không nghe thấy. Thì ra Trương Bân Bân nhìn thấy Âu Vũ Đình.

Cô vốn đang định gọi điện cho Âu Vũ Đình, nhưng bây giờ xem ra, cũng không cần đến bà mối này rồi. Bây giờ cô có nên nghe lén lời tâm tình của họ một chút không nhỉ? Trong lòng Tiêu Mộc Diên xấu xa nghĩ.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên màn hình điện thoại di động của cô đen sì. Đáng chết, điện thoại hết pin. Xem ra người thật không thể làm chuyện xấu mà, ngay cả nghe họ tâm tình một chút cũng không được.

Đúng lúc này Thịnh Trình Việt đi đến, nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang ngẩn người theo dõi điện thoại, cưng chiều xoa đầu cô, cúi người hôn cô.

“Em nói nếu như chúng ta có thêm một đứa con nữa thì thế nào.” Thịnh Trình Việt đột nhiên nói, dục vọng trong mắt dần dần dâng lên nồng đậm, bàn tay đã sờ lên bờ eo thon của Tiêu Mộc Diên.

Rõ ràng, Tiêu Mộc Diên còn chưa hiểu rõ Thịnh Trình Việt có ý gì, bỗng dưng ngẩng đầu, lập tức đôi mắt to đen nhánh sáng lấp lánh đối diện với mắt Thịnh Trình Việt. Trong sâu thẳm con ngươi của anh lộ ra dục vọng nồng đậm, anh muốn cô.

Giây phút đối mặt ánh mắt Thịnh Trình Việt, dường như Tiêu Mộc Diên đã đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cô lập tức vùng đứng dậy. Bây giờ mặt trời chiều mới ngả về tây, trời còn hơi sáng có được không. Gần đây cô thật phát hiện người đàn ông này là mặt người dạ thú, chỉ cần cởi quần áo, chắc chắn sẽ hóa thân ngay thành sói.

Nhưng lúc này sao Thịnh Trình Việt còn cho Tiêu Mộc Diên cơ hội chạy trốn, anh đột nhiên nhào tới, đặt Tiêu Mộc Diên ở dưới thân.

“Anh muốn em.” Trong lúc nói chuyện môi mỏng Thịnh Trình Việt đã hôn xuống. Môi của người phụ nữ nhỏ bé này mãi mãi làm người ta say mê như vậy, để cô hôn một cái thì sẽ chìm đắm, tiểu yêu tinh này.

“Ông xã, rất không nỡ nói cho anh, em đến ngày rồi, e là mấy ngày nay không được.”

Tiêu Mộc Diên cười duyên nói. Cô phát hiện, bây giờ việc cô mong đợi nhất chính là mình có kinh nguyệt. Đó chính là mấy ngày cô thoải mái nhất.

Nhưng cô biết đây là mấy ngày Thịnh Trình Việt ghét nhất. Cô thật không rõ, ham muốn của người đàn ông này sao lại lớn như vậy.

Có lẽ cô mãi mãi cũng sẽ không hiểu, đó là bởi vì yêu tha thiết, là một tình yêu sâu tận xương tủy. Bởi vì anh muốn hòa tan cô ở trong thân thể mình, một đời một kiếp cũng không chia lìa nữa.

Dù là cô có kinh nguyệt, Thịnh Trình Việt cũng hôn sâu cô, cuối cùng mới lưu luyến rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô.

Mà bên này, Âu Vũ Đình cùng Trương Bân Bân vẫn ôm chặt nhau.

“Em gầy đi rồi.” Âu Vũ Đình đau lòng nói. Đều là anh, nếu như không phải sau việc anh làm ra với cô, cô cũng sẽ không chạy đến nơi xa lạ này, khiến cô một mình đau lòng.

“Tại sao anh không kết hôn với Diên Diên, là vì em sao?” Rõ ràng trong giọng điệu của Trương Bân Bân có tự trách. Đúng vậy, trong giọng điệu của cô đều là tự trách. Nếu như không phải vì cô và Âu Vũ Đình xảy ra chuyện như vậy, bây giờ Tiêu Mộc Diên và Âu Vũ Đình đã hạnh phúc ở cùng nhau, đều là lỗi của cô.

Nghe thấy lời của Trương Bân Bân, Âu Vũ Đình ôm cô chặt hơn. Đây là một cô bé lương thiện cỡ nào, đều là anh thân ở trong phúc không biết phúc, đợi đến khi mất đi mới biết hối hận.

“Bân Bân, anh yêu em!”

Một câu nói, cũng không phải lời đường mật gì, nhưng hơn hẳn bất kỳ lời nói nào trên thế giới. Một câu nói này, dường như trong khoảnh khắc có thể khiến một người từ địa ngục bay trở về thiên đường.

Trương Bân Bân trừng to mắt ngạc nhiên nhìn Âu Vũ Đình, trong mắt đều là không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ thế nào cô cũng không ngờ Âu Vũ Đình sẽ nói với cô câu đó, không phải anh yêu Tiêu Mộc Diên sao, vẫn luôn yêu, điểm ấy cô đã sớm biết.

Sau một phút, khi Trương Bân Bân đang ngây người, Âu Vũ Đình cúi người hôn lên môi cô. Tất cả không thể diễn tả bằng lời nói, khi anh hôn cô, anh biết, anh đã yêu cô.

Đến tận khi nước mắt của Trương Bân Bân trượt xuống trong miệng anh, trong mặn mặn, đắng chát lại mang theo hạnh phúc. Đúng vậy, từ giờ phút này, bọn họ sẽ hạnh phúc.

Đúng ba giờ chiều, Tiêu Mộc Diên xuất hiện ở sân bay. Cô nghĩ, lần này trở về không chỉ là một người nhỉ, chắc Âu Vũ Đình sẽ cùng về với Trương Bân Bân, hai người họ cũng sẽ hạnh phúc. Rốt cuộc Trương Bân Bân cũng tìm được hạnh phúc thuộc về cô ấy.

“Mẹ, chú Âu sẽ cùng về với dì Bân Bân phải không?” Nguyệt Nguyệt bên cạnh không nhịn được hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nghi hoặc. Trong ấn tượng của cô bé, chú Âu và dì Bân Bân cũng không có gì hợp nhau, tại sao lại đến với nhau nhỉ. Đây có phải hơi quá kì lạ không.

Viễn Đan nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt, cuối cùng còn bổ sung một câu.

“Người cái gì cũng không hiểu thì không cần ở đó suy nghĩ lung tung, ngoan ngoãn chờ chú Âu và dì Bân Bân là được rồi.” Viễn Đan tiếp lời nói.

Nguyệt Nguyệt vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình bị Viễn Đan bóp đau. Nó không hài lòng trừng Viễn Đan một chút. Ác ma này thật quá đáng, lại dám đối với nó như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đoán chừng cũng sắp bị cậu ta bóp cho sưng lên. Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyệt Nguyệt bất mãn. Không được, cậu ta bóp khuôn mặt nó, nó cũng phải bóp lại.

Ngay khi Viễn Đan đắc ý, chỉ cảm thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn đau nhói. Vậy mà Nguyệt Nguyệt bóp mặt nó, hơn nữa còn bóp mạnh như thế. Vừa rồi chẳng qua nó bóp nhẹ cô bé một chút, bây giờ cô bé lại dùng sức như vậy.

Viễn Đan muốn đẩy Nguyệt Nguyệt ra, dùng sức một cái, ai ngờ sức hơi lớn, trực tiếp khiến Nguyệt Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất.

“Mẹ, Viễn Đan bắt nạt con, anh ấy bắt nạt con mà.” Nguyệt Nguyệt lập tức bất mãn khóc rống lên, nước mắt óng ánh sáng long lanh lập tức tuôn ra, dường như là đã chuẩn bị sẵn.

Thịnh Tuấn Hạo lập tức đỡ Nguyệt Nguyệt dậy, không hài lòng nhìn Viễn Đan, dường như đang trách Viễn Đan đẩy ngã Nguyệt Nguyệt.

Viễn Đan thật sự khóc không ra nước mắt. Nó thật oan uổng mà, rõ ràng vừa nãy nó không dùng sức lắm, là bản thân Nguyệt Nguyệt không đứng vững ngã xuống có được không.

Tiêu Mộc Diên nhìn ba đứa trẻ này, hơi đau đầu. Bọn chúng càng lớn càng khiến cô lo nghĩ. Bây giờ rõ ràng Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo ở cùng một phe, cô lập Viễn Đan. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Viễn Đan nhỏ như vậy thì đã trêu ghẹo bạn học nữ. Nguyệt Nguyệt xem thường nó, nên lập tức đứng cùng phe với Thịnh Tuấn Hạo.

“Viễn Đan, Nguyệt Nguyệt là em, con phải nhường nhịn Nguyệt Nguyệt.” Mặc dù Tiêu Mộc Diên nói như vậy, nhưng cô vẫn kéo Viễn Đan vào trong ngực, đợi Âu Vũ Đình và Trương Bân Bân hạ cánh.

Viễn Đan dựa vào trong ngực Tiêu Mộc Diên. Nó căn bản cũng không bắt nạt Nguyệt Nguyệt, nó thương đứa em gái này còn không kịp, sao lại bắt nạt cô bé chứ. Nhưng nó cũng không nói gì, thời gian sẽ chứng minh tất cả, nó và Thịnh Tuấn Hạo đều thương Nguyệt Nguyệt.

Trương Bân Bân kéo Âu Vũ Đình đi tới. Xa xa đã thấy Tiêu Mộc Diên và mấy đứa trẻ, Trương Bân Bân lập tức chạy về phía Tiêu Mộc Diên, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận. Xem ra Âu Vũ Đình đã giải thích rõ mọi chuyện cho Trương Bân Bân. Cô bé này, thích Âu Vũ Đình sao không nói cho mình chứ. Một mình chịu nhiều đau khổ như vậy.