Bầu không khí bỗng im lặng hồi lâu.
Đôi mắt Lục Nguyên Đăng nhìn tôi sâu thẳm, khiến tôi có chút sợ sệt.
Rất lâu sau, đôi môi khép chặt của anh mới chịu nhả ra vài từ.
“Ninh Khanh, em nói lại lần nữa xem.”
Tôi hít vài hơi thật sâu, dũng cảm tiếp tục nói: “Lục Nguyên Đăng, anh biết đấy. Hồi ấy em tìm đến anh là bất đắc dĩ. Bây giờ Ninh Uy Phước cũng đã vào cục cảnh sát rồi, chẳng còn chuyện gì ràng buộc giữa anh và em nữa. Sự việc sai trái đã sớm kết thúc rồi. Con đường em muốn đi còn dài, mà duyên đã định chúng ta không cùng thế giới.”
“Em rất tỉnh táo, em cũng chưa từng nghĩ sẽ cứ mãi quấn quít lấy anh. Em biết, anh lúc nào cũng không hài lòng với em. Chính vì thế đây là thời khắc để em rời xa anh.”
Vừa mới dứt lời, tôi liền bị Lục Nguyên Đăng đè xuống.
Anh thở dốc, ánh mắt như sắp phun ra lửa.
“Em sốt sắng đòi rời xa anh như vậy, có phải là muốn ngay lập tức về bên Khương Hải không? Em có tin là anh sẽ thiêu sống cậu ta ngay lập tức không!”
Tim tôi đập loạn xạ.
Lục Nguyên Đăng, anh thực sự điên rồi!
“Chuyện này có liên quan gì đến Khương Hải chứ? Lúc đầu chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao, chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ cân nhắc giúp em giải quyết chuyện của Ninh Uy Phước. Bây giờ mọi chuyện cũng giải quyết đâu vào đấy rồi, lẽ nào chúng ta không nên đường ai nấy đi sao?”
Tôi tức giận, bất chấp việc có thể sẽ chọc tức anh mà lý sự.
“Cho nên, em muốn đi cùng Khương Hải?”
Cùng cái gì cơ?
Tại sao anh lại cứ phải xuyên tạc ý của tôi chứ?
“Ban nãy nếu không phải anh cũng ở trong phòng bệnh, e là em và cậu ta chẳng đè nhau trên giường rồi?”
Bốpppppp!
Âm thanh vang dội cả căn phòng, tôi nhìn bàn tay đang còn run lên của mình, ngây người.
Tiêu rồi, tôi chết chắc rồi!
Vừa rồi tôi lại có thể tát Lục Nguyên Đăng, tôi chắc chắn không muốn sống nữa rồi.
Lục Nguyên Đăng lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt anh bang giá.
Đột nhiên, tôi lại nhớ đến Mạc Hân. Hồi ấy anh ta cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, sau đó thì đánh tôi suýt chết.
Loại người kiêu căng ngạo mạn như Lục Nguyên Đăng, bị tôi tát như vậy, liệu có thẳng thừng giết tôi không?
Chợt tôi cảm thấy có chút sợ hãi.
Ban nãy sao tôi lại kích động như vậy?
“Ninh Khanh, là em ép anh.”
Lục Nguyên Đăng đứng dậy khỏi ghế sofa, vẻ mặt lạnh lẽo lấy điện thoại ra gọi vài cuộc đi đâu đó.
“Điều tra Khương Hải cho tôi, bạn cấp ba của Ninh Khanh, hình như là thầy giáo. Mục đích của tôi rất đơn giản, diệt nó…”
Tôi nhảy dựng lên, cướp lấy chiếc điện thoại trước ngực Lục Nguyên Đăng, tức tốc tắt máy đi.
Lục Nguyên Đăng tên này đúng thật là quá đáng sợ. Chỉ vì bị tôi chọc tức mà anh ta lại giận cá chém thớt trút hết lên Khương Hải. Khương Hải là người tốt, sao có thể vì tôi mà phải chịu chuyện này chứ?
Không được! Tuyệt đối không được!
Tôi tuyệt vọng vô cùng, vì biết rõ rằng nếu cầu xin Lục Nguyên Đăng thì sẽ đồng nghĩa với điều gì.
“Em sai rồi, Lục Nguyên Đăng, em sai rồi. Xin anh đấy, tha cho Khương Hải đi.”Tôi nhìn anh, khẽ cầu xin anh, không còn dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng như trước nữa.
Lục Nguyên Đăng vĩnh viễn là người tôi không được phép chọc tức.
“Em nợ anh một khoản tiền lớn như vậy, sao có thể bỏ đi được chứ? Bây giờ em quyết định lại xem, em còn muốn rời xa anh nữa không?”
Anh cười, tao nhã lấy chiếc điện thoại về.
Lời anh nói, từng câu từng chữ xuyên thấu vào tim tôi.
Tôi không trốn thoát được. Trò chơi này, chỉ cần Lục Nguyên Đăng không hô dừng, thì tôi không có quyền kết thúc.
“Trước khi em trả hết sạch tiền cho anh, em tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện rời xa anh nữa.” Tôi hứa với Lục Nguyên Đăng, lúc này anh mới yên tâm, nhấc bổng tôi bế lên lầu.
Tâm trạng tôi trước nay chưa bao giờ kiềm nén đến như vậy.
Bất luận Lục Nguyên Đăng có gây sức ép cho tôi như nào đi chăng nữa, tôi cũng không chút phản ứng.
Tôi không muốn bị lâm vào cảnh khổ nữa.
Trong đầu tôi lúc này tràn đầy ý nghĩ làm thế nào để mau chóng kiếm tiền, rồi rời xa Lục Nguyên Đăng.
Người đàn ông đang chuyển động trên cơ thể tôi, anh đột nhiên cắn nhẹ vào cổ tôi, lạnh lùng nói: “Đừng có như khúc gỗ như thế, la lên cho anh!”
Nói rồi, lại hung hăng thúc từng nhịp.
Đối với Lục Nguyên Đăng mà nói, tôi giống như một con điếm rẻ tiền. Suy nghĩ đấy làm cho tôi cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Anh va chạm vào phần dưới của tôi, mỗi lúc một mạnh hơn.
Cuối cùng đôi môi cắn chặt của tôi cũng phải mở ra, rên rỉ thành tiếng.
Hết lần này lại lần khác, tôi nằm dưới cơ thể Lục Nguyên Đăng, còn sống mà như đã chết.