Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 92: Tự sát




Ánh mắt của ông làm cho tôi cảm thấy hơi không thoải mái.

Tôi hơi căng thẳng nuốt nước bọt, thẳng thừng đáp lại ông: “Vâng, cháu tên Ninh Khanh.”

Tôi đang thầm nghĩ, phải chăng ông ta đã gặp tôi ở đâu đó rồi? Hoặc là đã sớm nhận ra manh mối gì. Bằng không, hà cớ gì ông ta phải dùng ánh mắt ấy nhìn tôi chứ?

“Ừ.”

Ông lão chỉ đáp lại đơn giản, rồi đi ra bên ngoài.

Ông ta ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vẫn luôn hướng vào bên trong, tôi thấy có chút khó chịu liền đóng cửa lại.

Tóm lại tôi cảm thấy phòng bếp có cái gì đó không được bình thường cho lắm, nhưng dù sao tôi cũng đói bụng rồi, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Lúc ấy bỗng dưng tôi muốn ăn sủi cảo, liền mở tủ lạnh lấy bột mì ra, bắt đầu chuẩn bị làm.

Nhào được một ít, tôi thấy đầu mình càng ngày càng choáng váng, rồi dần dần thở gấp.

“Đợi lát nữa cậu ta về thì nói với cậu ta tôi đi rồi.”

Ông lão ở bên ngoài nói vọng vào.

“Cháu biết rồi.” Tôi vịn tay vào tường, nói một cách khó khăn.

Mùi trong phòng bếp thật khó ngửi.

Là mùi gì vậy?

Tôi cố gắng làm cho não mình trở nên tỉnh táo, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, ban nãy ông lão bị tôi dọa cho một trận, nước ở trong nồi bị vãi ra làm ngọn lửa tắt, nhưng gas thì chưa tắt.

Hèn chi khiến tôi khó chịu thành bộ dạng này đây.

Càng ngày càng khó thở, tôi nặng nề lết thân xác đi về phía bình gas.

Cơ thể dần dần nhũn ra, tôi hết sức lực nằm sụp trên mặt sàn.

Không khí trong phổi dường như có chút dồn nén, người tôi khó chịu chết mất.

Nhưng vẫn ý thức được, vẫn còn tỉnh táo.

Càng khó chịu tôi càng tỉnh táo.

Dường như đang chờ đợi một ai đó. Ở sâu trong tiềm thức, tôi tin rằng nhất định sẽ có ai đó xuất hiện.

Tôi thậm chí còn nghe rõ tiếng hơi gas xì ra, sự việc rõ ràng như vậy mà lúc trước tôi không hề nghe thấy?

Hơn nữa, tại sao tôi lại đóng cửa tìm đường chết chứ?

Tưởng rằng tôi cứ như vậy, đau khổ dần dần mà chết.

Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng gọi của Lục Nguyên Đăng ở ngoài cửa vọng vào.

“Ninh Khanh.”

Tôi muốn trả lời anh, nhưng chẳng còn sức để mở mồm.

Lục Nguyên Đăng gọi được hai tiếng thì không thấy còn động tĩnh gì.

Lẽ nào anh đi rồi ư?

Tôi khóc không ra nước mắt, thực sự cảm thấy tuyệt vọng.

Điện thoại trong túi xách rung lên, tiếng chuông ở mức vừa phải, cũng không biết Lục Nguyên Đăng có thể nghe thấy hay không.

Vài giây sau đó, cửa “uỳnh” một tiếng rồi bị phá ra, Lục Nguyên Đăng lao vào bên trong.

Tôi không mở nổi mắt, nhưng có thể cảm nhận được anh bế tôi lên rồi đặt lên ghế sofa.

Ý thức được khoảnh khắc hấp hối ấy, rồi tôi hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang trong bệnh viện đeo ống thở oxy, Lục Nguyên Đăng ngồi bên giường, vẻ mặt trầm lặng nhìn tôi.

Sóng sót sau tai nạn ấy khiến tôi có chút cảm kích với Lục Nguyên Đăng.

Tôi cũng không dám tưởng tượng, nếu như anh không xuất hiện, liệu bây giờ tôi có thành một xác chết lạnh cứng rồi không.

“Sao em lại phải làm vậy?”

Anh khẽ hỏi.

Dù đầu óc đang có chút choáng váng nhưng tôi có thể rõ ràng thấy được tâm trạng anh không được tốt.

Chỉ là những lời anh nói, sao tôi lại không hiểu rõ chứ?

“Gì mà làm như vậy? Em làm gì chứ?” Tôi nhìn về phía anh, vẻ mặt hoài nghi hỏi.

“Mạng sống là của em, em không biết trân trọng, anh còn nói nói gì được nữa. Chuyện gia đình em anh cũng biết rồi. Nhưng chỉ cần có anh, thì sẽ có cách giải quyết, em không nhất thiết phải cực đoan như vậy.” Trong mắt anh toát lên vẻ xem thường tôi.

Hiểu ý anh nói, Lục Nguyên Đăng anh rõ ràng đang hiểu nhầm là tôi tự sát.

“Em không có. Chỉ là sơ xuất.” Tôi giải thích, “Là do ông quên không tắt gas, chẳng may hai ngày nay em bị tắc mũi nên không ngửi thấy, nên mới gây ra chuyện như vậy.”

“Ông?” Lục Nguyên Đăng cau mày, lạnh lùng nói: “Ông chọn lúc này đi nước ngoài du lịch, có thể là sự lựa chọn đúng đắn.”

Ông mới trở về, sao lại đi tiếp rồi.

Hơn nữa thái độ của ông với tôi, tôi luôn cảm thấy có chút kì lạ.

Trước kia thì lạnh nhạt như thù địch, về sau dường như ấm áp hơn.

“Ninh Khanh, cậu không sao chứ?”

Một âm thanh từ ngoài vang lên, thức tỉnh tâm hồn tôi.