Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 88: Kéo dài thời gian




Nó để chế độ loa ngoài, cho nên tôi nghe rất rõ từng động tĩnh đầu dây bên kia.

Tút tút~

Rất lâu đầu dây bên kia không có ai nhận điện thoại.

“Chết tiệt, tại sao lại không nghe?” Ninh Uy Phước không cam lòng, lại dứt khoát gọi một cuộc nữa.

Sau khi chuông rung hai hồi, có người nhấc máy.

“Dạ, xin chào, xin hỏi cô là?”

Người nói là một phụ nữ.

Mà giọng nói đó, tôi nằm mơ cũng không dám quên.

Quý Vương Nhung.

Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung ở cạnh nhau?

“Cô là Lục...”

Ninh Uy Phước còn chưa nói hết câu, tôi đã giựt mạnh điện thoại, vứt thẳng qua cửa sổ.

Bất kể thế nào, tôi cũng không thể để Quý Vương Nhung biết được mối quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng.

Nếu không, Lục Nguyên Đăng cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.

“Ninh Khanh, con tiện nhân này, đưa tiền cho tôi! Mau bảo Lục Nguyên Đăng đưa tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ đâm chết chị!”

Quay lưng về phía Ninh Uy Phước, tôi không nhìn rõ sắc mặt của nó.

Nhưng nghe những lời thốt ra từ miệng nó, trái tim tôi thật sự buốt lạnh.

Em trai của tôi, bây giờ lại muốn đâm chết tôi, đúng là buồn cười chết mất.

Tôi ép bản thân phải bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói với Ninh Uy Phước: “Uy Phước, em nghe chị nói, nhất định không được manh động. Chị có tiền, nhưng mà túi xách để ở bệnh viện rồi. Em có thể cùng chị tới bệnh viện lấy, chị nhất định sẽ đưa tiền cho em.”

Dao kề trên cổ tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể cứa một vệt vào da thịt. Tôi chỉ có thể thử trấn an cảm xúc của Uy Phước, để nó đừng làm ra việc gì kích động.

Phía sau truyền đến tiếng Ninh Uy Phước sụt sịt nước mũi. Tôi cảm giác hình như có gì đó sệt sệt, nhỏ giọt chảy xuống vai tôi. Liên tưởng đến tiếng sụt sịt kia, tôi đoán chừng là nước mũi của nó chảy lên người tôi.

Thật ghê tởm. Người nghiện toàn thân không tự khống chế được, ý thức đều thụ động.

“Nếu như chị dám lừa tôi, tôi nhất định giết chết chị! Đi, lập tức cùng tôi đi lấy tiền, đưa hết tiền của chị cho tôi, tôi phải tìm anh Phụng mua thật nhiều hàng!”

“Được được được, tất cả đều đưa cho em.”

Ninh Uy Phước bắt tôi xuống lầu, nói nó mất đi lý trí nhưng nó cũng không ngốc. Biết đưa con dao đặt xuống phía dưới hông tôi.

Hai người chúng tôi lên xe taxi, Ninh Uy Phước ngồi sát bên tôi, giống như một đôi tình nhân ngồi sát bên nhau.

Tôi thật sự muốn mở mồm kêu tài xế cứu mình, nhưng lại sợ lời tôi nói không nhanh bằng con dao trong tay Ninh Uy Phước.

Dù sao thì người bị ma túy làm cho thần trí mê muội thì có gì mà không dám làm.

Chỗ nó ghì dao vào vừa đúng vết bị đâm lần trước.

Vết thương cũ còn chưa hồi phục hẳn, tôi không thể để có thêm vết thương mới được.

Rất nhanh xe đã tới bệnh viện.

Ninh Uy Phước và tôi cùng xuống xe, đi thẳng tới bên ngoài phòng bệnh.

Bố ngồi bên trong, nét mặt lo lắng nhìn mẹ. Có lẽ bọn họ cũng từng cãi nhau, lúc cãi nhau to, bố còn suýt chút nữa giết chết mẹ.

Nhưng giữa lúc hoạn nạn như bây giờ, mới thấy được tấm chân tình.

Nhưng đổi lại là tôi, tấm chân tình như vậy, không cần cũng được.

“Tiền đâu! Mau đưa cho tôi!”

Ninh Uy Phước rít lên, không thèm liếc nhìn mẹ một cái.

Nó nói rất to, người còn lại trog phòng bệnh đều nhìn chúng tôi một cách kì lạ, nhưng nó cũng mặc kệ.

“Uy Phước, sao con lại đến?”

Bố có chút nghi hoặc đứng dậy, đi về phía tôi.

Thật sự tôi rất sợ Ninh Uy Phước sẽ đột ngột phát điên mà động thủ với bố tôi, chỉ có thể nói với ông ấy: “Bố, nước biển của mẹ sắp hết rồi, bố đi nói với bác sĩ một tiếng đi.”

Bố quay lại phía sau nhìn, sau đó đi ra ngoài.

“Chị lập tức đưa cho em, túi xách ở đầu giường mẹ.”

Tôi hất mặt chỉ về phía đầu giường, Ninh Uy Phước thấy thế chạy vội về phía trước.

Lúc này tôi cũng chẳng còn lòng dạ nào mà để ý tới tiền của mình nữa, vội vàng ra hiệu cho người thân của người bệnh mấy giường bên cạnh, dùng khẩu hình miệng nói: “110.”

Có một người đàn ông hiểu ý, đứng dậy đi ra bên ngoài.

Tôi hi vọng anh ta hiểu ý tôi, ra ngoài báo cảnh sát.

“Chết tiệt, chỉ có 660 nghìn đồng, chị đuổi ăn mày đấy à? Chị làm ở công ty tốt như thế, tại sao chỉ có từng này tiền?!”

Ninh Uy Phước mở ví tiền của tôi ra, lập tức quay lại nhìn tôi đầy phẫn nộ.

“Chị còn chưa kịp rút, đều ở trong thẻ ngân hàng hết rồi.”

Tôi thản nhiên đáp.

Lúc này điều tôi phải làm chính là kéo dài thời gian.