Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 80: Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân




Buổi chiều vừa cãi nhau một trận, bây giờ lại mặt dày tìm tới. Lục Nguyên Đăng nhất định sẽ cảm thấy tôi ti tiện đến tận xương tủy.

Gõ cửa, không ai phản ứng.

Tôi nghĩ, anh ấy cố ý giả vờ không nghe thấy.

Chưa từ bỏ ý định, tôi lại gọi điện thoại cho anh ấy. Nếu muốn không bị mẹ tôi quấy rầy, tôi chỉ có thể tới quấy rầy Lục Nguyên Đăng.

Gọi một lần, anh ấy không nghe máy.

Tôi tiếp tục gọi, dù gì điều tôi có là kiên trì, gọi tới khi anh ấy nghe mới thôi.

Sau khi gọi ba bốn cuộc, Lục Nguyên Đăng rốt cuộc cũng nghe máy.

Đầu dây bên kia rất ồn ào, cảm giác anh ấy dường như không có nhà.

“Chuyện gì?”

Anh ấy lạnh lùng hỏi, lời nói không mang theo chút ấm áp nào.

“Em đang ở trước cửa nhà anh.” Tôi nói một câu rồi chờ câu trả lời của anh ấy.

Nhưng Lục Nguyên Đăng quả là một người kiên nhẫn, qua mấy phút vẫn không nói câu nào.

Tôi rất sợ Lục Nguyên Đăng im lặng không nói, cuối cùng vẫn phải tự phá vỡ sự im lặng.

“Anh có thể trở về không, chúng ta nói chuyện của Ninh Uy Phước.” Tôi cắn môi, hạ thấp giọng nói.

Tôi vừa chọc giận Lục Nguyên Đăng, nếu thái độ bây giờ không tốt, sự việc có thể sẽ không có chuyển biến.

Nhưng có lẽ tôi nghĩ Lục Nguyên Đăng quá mức rộng lượng rồi.

“Lúc nãy em xuống xe, thái độ không phải như vậy. Em muốn nói chuyện, nhưng anh không muốn nói với em.”

Trái tim chớp mắt lạnh lẽo rơi xuống đáy.

Lần này, tôi càng thêm cảm thấy Ninh Uy Phước chính là do Lục Nguyên Đăng đưa đi.

Người đàn ông này, không phải tôi chỉ cãi có hai câu thôi sao, thái độ chỉ kém một chút thôi mà, sao anh ấy lại nhỏ nhen như vậy.

“Em sai rồi, em sai rồi không được sao? Anh mau về đi, em ở ngoài cửa đợi anh.”

Tôi hít sâu hai cái mới có thể áp lửa giận của mình xuống.

Hừ, cho dù có tức giận cỡ nào cũng phải nhịn xuống, tôi không thể chọc giận Lục Nguyên Đăng thêm nữa.

“Em vui vẻ chờ thì cứ chờ đi.”

Lục Nguyên Đăng nói xong, cúp điện thoại luôn.

Lúc tôi gọi lại, anh ấy đã tắt điện thoại.

Vừa nhìn cũng biết là trả thù tôi cúp điện thoại của anh rồi tắt máy.

Ngây thơ!

Nực cười!

Tôi chờ được!

Tôi đứng ở cửa, đi qua đi lại chờ Lục Nguyên Đăng về.

Lắc lư hồi lâu cũng không chờ được anh ấy.

Nửa đêm thật lạnh, lúc tôi ra khỏi cửa quá gấp, ngay cả áo khoác cũng quên mặc, thân thể sắp đông cứng rồi.

“Hắt xì, hắt xì! Hắt xì!”

Tôi hắt xì liên tục, không ngừng xoa tay giậm chân để duy trì nhiệt độ cơ thể không giảm sút.

Bây giờ chuyện tôi hối hận nhất không phải là chọc giận Lục Nguyên Đăng, mà là sau khi cãi nhau với anh ấy, tại sao tôi lại vứt chìa khóa nhà anh ấy đi. Nếu không... hiện tại chí ít tôi cũng đã vào nhà, không đến mức đứng đây đông cứng như con ngốc.

Lúc mới bắt đầu, tôi còn vui vẻ nghịch điện thoại một chút, nhưng càng về sau, điện thoại di động cũng hết pin.

Lạnh, lạnh quá.

Lạnh đến mức cơ thể của tôi gần như mất đi tri giác, ý thức cũng dần mơ hồ.

Sắc trời cuối cùng đã sáng lên.

Tôi đợi suốt cả đêm trước cửa nhà Lục Nguyên Đăng.

Khoảng tám giờ mới thấy xe anh ấy trở về phía xa xa.

Tôi đứng dậy, lê đôi chân run rẩy đi về phía đó.

Xe dừng lại ở trước cửa, Lục Nguyên Đăng hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn tôi.

“Em đợi một đêm thật à. Ninh Khanh, em thật ti tiện. Trước đây lúc làm mất mặt anh, không phải lợi hại lắm sao! Có bản lĩnh thì đừng quay lại!”

Lời nói của Lục Nguyên Đăng giẫm nát lòng tự tôn của tôi dưới lòng bàn chân.

Nhưng tôi không quan tâm nhiều như thế, tôi vỗ vỗ cửa sổ xe, chỉ cảm thấy toàn thân đều không còn chút sức lực nào.

“Anh đi ra trước đi, chúng ta nói chuyện.”

Vừa mở miệng, ngay cả tiếng nói cũng nghẹn lại.

Cửa xe mở ra, đôi chân dài của Lục Nguyên Đăng một bước ra khỏi xe.

Tôi nhìn anh ấy, trong lòng thấp thỏm.

“Xin lỗi, là em sai rồi.”

“Xin anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, thả Ninh Uy Phước ra, anh bắt nó đi cũng không có ý nghĩa gì.”

“Anh bắt nó đi?” Lục Nguyên Đăng cau mày, tựa hồ không biết tôi đang nói gì.

Lẽ nào anh ấy không biết?

Nhưng trước đó tôi gọi điện thoại cho anh ấy, sao cứ cảm giác chính là anh ấy làm nhỉ?

“Không phải anh làm?” Tôi cũng có chút kinh ngạc, trợn mắt nhìn anh ấy.

“Anh không có thời gian nhàn rỗi đâu.”

Anh ấy thản nhiên trả lời một câu, nhấc chân đi vào bên trong.

Tôi cũng đi theo, không tới hai bước đã cảm thấy trời đất xoay chuyển, “rầm” một tiếng ngã trên mặt đất.

Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường của Lục Nguyên Đăng.

Anh ấy ngồi ở một bên, đang đắp túi chườm đá lên trán tôi.

Môi mỏng khẽ nhếch, gương mặt tuấn tú trầm ổn, áp lực không khí trong gian phòng rất thấp.

Cơ thể của tôi lại nóng lên.

“Em bị sao vậy?” Tôi giùng giằng muốn trở mình, nhưng lại bị một tay anh ấy ấn về giường.

“ 39.8 độ, rất lợi hại.”

Lục Nguyên Đăng giễu cợt nói một câu, quơ quơ nhiệt kế trước mặt tôi.

Tôi sốt sao?

Ây da, ở bên ngoài gió lạnh thổi một đêm, không phát sốt mới là lạ.

“Làm phiền anh sạc điện thoại của em một chút. Nếu anh đã không đưa Ninh Uy Phước đi, vậy nó đi đâu? Em cần phải biết nó về nhà hay chưa, bằng không mẹ khẳng định sẽ lo muốn chết.”

“Đều lúc này mà em còn suy nghĩ cho người khác! Loại người “vĩ đại” như em, lẽ nào người nhà em muốn vắt em ra nước sao!”

“Máu mủ tình thâm, có một số việc không thay đổi được.”

Mà những chuyện khác, tôi chỉ có thể nghe theo.

Nếu có thể, tôi thực sự hy vọng mình có thể kết thúc cuộc sống trước đây. Nhưng trên thế giới này, những việc không sửa đổi được quá nhiều.

“Chuyện của em trai em, anh đã sai người đi điều tra rồi, em cứ lo cho mình trước rồi hẵng nói. Trước khi hạ sốt, nếu em dám xuống giường, anh sẽ đánh gãy chân em!”

Lục Nguyên Đăng nói xong liền đi ra ngoài.

Tôi biết anh ấy là người nói được làm được, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường. Lứa tuổi như hoa như ngọc kiểu tôi còn phải làm việc nuôi sống chính mình, nếu bị đánh gãy chân thì chỉ có thể đi ăn xin.

Ngủ nửa tỉnh nửa mê, lúc tỉnh lại đã là xế chiều.

Sốt cao mất nước, cổ họng tôi sắp khô cháy rồi.

Lục Nguyên Đăng ngồi ở đầu giường, một tay đỡ đầu đang ngủ gà ngủ gật.

“Nước.”

Tôi khàn giọng gọi một tiếng.

Phút chốc Lục Nguyên Đăng mở mắt ra, đưa nước bên cạnh cho tôi.

Một ly nước xuống bụng cảm giác tốt hơn nhiều. Cơn sốt cũng đã đỡ hơn, thân thể không còn nóng nữa, đầu cũng không còn choáng váng.

Chỉ là bụng hơi đói.

Tôi mới vừa vươn tay sờ bụng, Lục Nguyên Đăng đã bưng một chén cháo đến trước mặt tôi.

Tôi nhận cháo, vừa mới chuẩn bị ăn thì chân mày chau lại.

“Sao cháo này đen thùi lùi vậy, hơn nữa ngửi hình như hơi khét.”

Ánh mắt của tôi nhìn về phía Lục Nguyên Đăng, anh ấy có chút lúng túng ho nhẹ hai tiếng, trầm giọng nói: “Muốn ăn thì ăn, không ăn thì anh đem đổ.”

Hầy, dữ dội như vậy làm gì!

Thực sự đói gần chết, tôi cũng không kén chọn, cau mày bắt đầu húp cháo.

Bên trong hình như có bỏ không ít những nguyên liệu khác, nhưng vì khá đặc nên tôi cũng không nhận ra.

Lúc húp sắp thấy đáy, điện thoại của Lục Nguyên Đăng vang lên.

Anh ấy nhận điện thoại, có điều chỉ mười giây đã cúp.

Từ đầu tới cuối cũng không nói câu gì.

Anh ấy nhìn tôi, từ tốn nói:

“Đã tìm được Ninh Uy Phước.”