Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 78: Lục ngạn đình anh bệnh à




Tôi không dám lên.

Nhớ tới lần trước Lục Nguyên Đăng giận dữ với tôi, tôi đã cảm thấy hoảng sợ.

Huống chi, hôm nay tôi còn to gan lớn mật cúp điện thoại của anh ấy.

Đi lên thì chỉ có chết, nhưng không đi lên nhất định sẽ chết càng khó coi!

Ôm tâm tình thấp thỏm, tôi lên phòng làm việc của chủ tịch.

Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Lục Nguyên Đăng ngồi ở ghế sofa nhếch môi.

Tống Trọng ngồi trước máy vi tính, quăng cho tôi một ánh mắt hãy tự mình cứu mình.

“Em đã đi đâu?”

Lục Nguyên Đăng liếc mắt nhìn tôi, trầm giọng hỏi.

Anh ấy chủ động mở miệng càng làm cho tôi hiểu rõ sự việc nghiêm trọng rồi.

“Thẩm Ninh bảo em đi ra ngoài mua một ít nguyên liệu. Gió lớn nên về trễ.”

Tôi không dám nhìn thẳng anh, tránh nặng tìm nhẹ nói.

Lục Nguyên Đăng có vẻ rất chú ý đến sự tồn tại của Khương Hải, nếu tôi nói tôi ở cùng với Khương Hải, có thể anh ấy sẽ tức giận hơn.

“Vì sao tắt máy?”

“Không phải em tắt, là lúc anh gọi tới, điện thoại di động vừa hay hết pin.”

Tôi tiếp tục nói dối.

Tôi không thích nói dối, nhưng sau khi quen biết Lục Nguyên Đăng, hình như tôi đã nói dối điêu luyện đến mức ngọt xớt. Dần dần, tôi trở thành người mà chính bản thân tôi khinh thường.

Trong lòng tôi không khỏi dấy lên chút cay đắng.

Lục Nguyên Đăng không nói, chợt đứng dậy tới gần tôi.

Tôi có chút hoảng sợ.

Lần trước ở thành phố Gia, tôi chỉ đến bệnh viện một chút, anh ấy đã ngửi được mùi nước khử trùng trên người tôi. Lần này Khương Hải phẫu thuật, tôi ở lại bệnh viện lâu như vậy, bản thân tôi cũng sắp biến thành nước khử trùng rồi. Tuy tôi cởi áo khoác mới đi lên nhưng cũng không dám đảm bảo cái mũi thính như chó cảnh sát của anh ấy không ngửi được.

Khóe miệng anh ấy có ý cười càng ngày càng đậm, trong đôi mắt đều là khí tức nguy hiểm.

Tay nhẹ nhàng nâng lên, đặt trên vai tôi.

“Chỗ này của em sao lại có vết máu?”

Tôi nghiêng đầu nhìn, quả thật trên vai phải có vết máu.

Đây nhất định là lúc lao đến ôm Khương Hải dính phải, đại khái chỉ lớn bằng móng tay. Bên trong tôi mặc áo sơ mi trắng nên vết máu kia có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Sớm biết vậy thì lúc tới, tôi đã ngắm nghía trước trong gương rồi.

“Em sao vậy? Bị thương sao? Anh đưa em đến bệnh viện.” Tống Trọng nói, đứng dậy đi về hướng tôi, kéo tôi chuẩn bị ra ngoài.

Tôi cảm kích nhìn thoáng qua anh ấy, rõ ràng anh ấy muốn cứu tôi ra khỏi hoạn nạn.

Tay kia chợt bị Lục Nguyên Đăng kéo lại.

Lực của anh ấy rất lớn, kéo tay tôi rất đau.

“Tống tổng, đây là chuyện nhà của chúng tôi, phiền anh đừng nhúng tay vào.”

Lục Nguyên Đăng bình thản nói, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp không thể nghi ngờ.

Chuyện nhà?

Quan hệ giữa tôi và anh ấy sao có thể tính là chuyện nhà?

Còn chưa kịp cãi lại, Lục Nguyên Đăng đã kéo tôi ra ngoài.

Tống Trọng sợ lôi kéo khiến tôi bị thương, đành buông tôi ra.

“Ninh Khanh, em bảo trọng.”

Đây là câu nói sau cùng tôi nghe được trước khi ra khỏi phòng làm việc.

Người như Lục Nguyên Đăng bất kể xuất hiện ở nơi nào đều hấp dẫn người khác. Huống chi, bây giờ anh ấy còn kéo tay tôi.

Lúc đi tới cửa công ty, vừa hay bắt gặp Thẩm Ninh.

“A.”

Lúc đi ngang qua cô ta, tôi nghe thấy anh ấy khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Tôi biết, từ nay về sau, những ngày tháng tôi ở công ty càng không dễ chịu.

Lục Nguyên Đăng kéo tôi vào trong xe, trong xe mở hệ thống sưởi hơi nhưng vẫn khiến tôi rét căm căm.

Nguyên nhân đương nhiên là vì khuôn mặt người bên cạnh âm trầm như trận mưa xối xả đêm trước.

Anh ấy không lái xe, cũng không nói gì, bầu không khí trong xe quái dị đến đáng sợ.

Tôi bị áp lực nặng nề này ép tới mức không thở nổi, không nhịn được nói: “Lục Nguyên Đăng, rốt cuộc anh muốn thế nào!”

“Lúc anh về, có đi ngang rạp chiếu phim Vận Đương.” Anh ấy chợt nói một câu như vậy.

Xong rồi, anh ấy nhất định đã thấy tôi và Khương Hải đến rạp chiếu phim, thảo nào tức giận như thế. Tôi dường như nhớ kỹ lúc đứng trước cửa rạp chiếu phim, bởi vì gió lớn làm rối loạn kiểu tóc nên Khương Hải còn giúp tôi sửa tóc, hiện tại tôi chỉ có thể hy vọng Lục Nguyên Đăng chỉ nhìn lướt qua một chút, không nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Biết giấy cũng không gói được lửa, tôi lựa chọn thẳng thắn. Chỉ là không biết nói ra chân tướng lúc này thì còn có cơ hội thẳng thắn được khoan hồng hay không.

“Em và Khương Hải đi xem phim, nhưng em không nghe điện thoại của anh là vì...”

“Lúc này biết nói thật rồi?” Lục Nguyên Đăng xoay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng mang theo sự tức giận.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng đến mức không nói nên lời.

“Nói mau, hai người đi xem phim xong đã đi đâu!”

Lục Nguyên Đăng ấn bả vai tôi, lửa giận trong mắt sắp thiêu cháy tôi.

Ở bệnh viện mấy tiếng đồng hồ, nhất định anh ấy đã hiểu lầm tôi, cho rằng giữa tôi và Khương Hải xảy ra chuyện không thể miêu tả!

“Không phải như anh nghĩ, sau khi xem phim xong, Khương Hải vì cứu em mà bị tấm biển quảng cáo rơi trúng bị thương, em vẫn luôn ở bệnh viện cùng anh ấy.” Mặc dù lời tôi nói đều là sự thật, nhưng ánh mắt của anh ấy vẫn khiến tôi rụt người về phía sau.

“Anh hùng cứu mỹ nhân, có phải em đã nghĩ lấy thân báo đáp?” Người đàn ông đó cười lạnh, giọng nói tràn đầy châm chọc.

Tôi đã chịu đựng đủ dáng vẻ này của anh ấy, không thể nhịn được nữa hét lên:

“Lục Nguyên Đăng, anh có bệnh à!”