Nếu đổi lại là người khác, gọi hai cuộc điện thoại thì tôi không sợ.
Nhưng người đó là Lục Nguyên Đăng thì lại là chuyện khác.
Nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng, anh ấy sẽ không gọi điện cho tôi. Hai cuộc điện thoại chưa nghe càng chứng minh tính nghiêm trọng của vấn đề.
Dù sao cũng là ông chủ, do dự một chút, tôi gọi cho Lục Nguyên Đăng.
Chuông vang lên vài tiếng, bên kia mới nhận điện thoại.
“Tới ngay phòng anh.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, nói xong, Lục Nguyên Đăng cúp máy.
Trong lòng tôi cũng đang đánh trống, vợ anh ấy ở chung với anh ấy thì sao, tôi cứ như vậy đi qua, không phải là sói vào miệng cọp sao?
Chỉ là, Lục Nguyên Đăng nói chuyện rất quyết đoán, tôi thậm chí không có dũng khí cự tuyệt.
Tống Trọng chỉ biết tôi gọi cho Lục Nguyên Đăng, nhưng cũng không biết tôi nói gì với anh ấy, sau khi tôi đưa đến khách sạn thì tự lên lầu.
Tôi ra khỏi thang máy, lúc đi ngang phòng 306, phát hiện cửa phòng không khóa.
Ở trên xe, tôi đã nghĩ xong, nếu đụng phải Quý Vương Nhung, tôi sẽ nói mình tới thảo luận tác phẩm cùng cô ta. Dù gì hôm qua tôi cũng chăm chú xem show, hạ bút thành văn rất dễ dàng.
Khẽ gõ cửa, giọng nói của Lục Nguyên Đăng truyền ra từ bên trong.
“Vào đi.”
Tôi đi vào, không dám khóa cửa.
Lục Nguyên Đăng ngồi đầu giường, ngón tay đang gõ chữ rất nhanh, nhìn dáng vẻ đang làm việc.
Quý Vương Nhung không ở trong phòng, đèn phòng tắm cũng tắt, xem ra, cô ta không ở đây.
“Vợ anh đâu?” Tôi mở miệng hỏi.
“Đi rồi.” Anh ấy bình thản nói, khép máy vi tính lại, bước xuống giường.
Đi tới trước mặt tôi.
Đột nhiên tới gần khiến tôi không thích ứng kịp, chỉ có thể lui từng chút về phía sau. Mãi đến khi không thể lui được nữa, cơ thể tôi dính vào tường.
Trong lòng tôi cũng đang nghi ngờ, buổi sáng vợ anh ấy còn đây, sao buổi chiều đã đi rồi.
Lúc đầu tôi còn muốn hỏi lại, nhưng trong đầu đột nhiên nghĩ tới câu lúc trước anh ấy nói với tôi. Chuyện của anh ấy không tới lượt tôi chất vấn, lúc này, tôi đè nén nghi ngờ trong lòng xuống.
“Anh tìm em có chuyện gì?”
Tôi căng thẳng hỏi.
“Em đến bệnh viện rồi?”
Anh ấy nhíu mày nói, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên nghiêm túc.
Tôi có chút kinh ngạc nhìn về phía anh ấy, tôi nhớ rõ ràng tôi chưa nói với anh ấy, vậy làm sao anh ấy biết được?
“Mùi thuốc sát trùng.” Anh ấy liếc mắt thấy ngay tâm tư của tôi, từ tốn nói.
Cái mũi này thính như chó!
“Lúc xem show thời trang em bị nôn, sau lại đến bệnh viện. Nói cho anh biết, có phải em mang thai không?”
Người đàn ông ấy ở rất gần tôi, trong hơi thở của tôi đều là hơi thở của anh.
Thì ra, anh ấy cũng hiểu lầm tôi mang thai.
Quả nhiên, phụ nữ không thể tùy tiện nôn ói. Nếu không, không chừng sẽ bị hiểu lầm gì đó.
“Không có.” Ánh mắt của tôi và anh ấy nhìn nhau, thản nhiên nói.
Nhưng mặc kệ tôi nói thế nào, anh ấy đều có vẻ không tin.
May mà tôi sớm có chuẩn bị!
Tôi lấy kết quả xét nghiệm máu trong túi đưa cho anh ấy xem, nói: “Chỉ là di chứng chấn động não nhẹ nên mới buồn nôn, không phải mang thai như anh nghĩ.”
Anh ấy cầm xem một lúc, sắc mặt rất không vui. Nhưng tôi không rõ nguyên nhân trong đó.
Theo lý thuyết, anh ấy rất sợ tôi mang thai. Dù sao, việc mẹ quý nhờ con xảy ra nhiều lắm. Đàn ông đều sợ phụ nữ lấy cái thai ra để đe dọa.
Vì để anh ấy an tâm, biết tôi cũng không có suy nghĩ gì đối với anh ấy, tôi giải thích: “Anh yên tâm, em sẽ không mang thai con anh đâu. Mỗi lần xong việc, em đều uống thuốc. Em không phải loại phụ nữ đem con cái ra để kìm kẹp anh, em rất rõ thân phận của mình, sẽ không làm anh khó xử. Em...”
Ánh mắt bén nhọn của Lục Nguyên Đăng quét tới, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị nặng nề.
“Đi ra ngoài.”
Dáng vẻ này của anh ấy? Lẽ nào không tin tôi?
“Đợi chuyện của em trai em giải quyết xong thì em sẽ rời đi, sẽ không có cơ hội mang thai đâu. Nếu anh thực sự lo lắng thì hãy mang bao.”
“Cút ra ngoài!”
Lục Nguyên Đăng chợt quát lên, đôi mắt muốn phun ra lửa.
Hừ, cút thì cút! Chỉ bởi vì tôi cần cầu cạnh anh ấy thì anh ấy có thể vô duyên vô cớ tức giận vậy sao?
Tôi cũng là một người khá dữ dằn, vô duyên vô cớ bị quát lên như thế, trong lòng cực kỳ khó chịu, trực tiếp đập cửa đi luôn.
Show thời trang ngày hôm sau, Lục Nguyên Đăng không đi. Anh ấy không gọi lại cho tôi, tôi cũng không liên lạc với anh.
Sau khi xem xong show, tôi và Tống Trọng đi suốt đêm trở về Thành phố Phùng.
Khi về đến nhà, Lục Nguyên Đăng cũng không ở đó. Lần đầu tiên, tôi ở một mình trong biệt thự lớn như vậy.
Lúc đi, Lục Nguyên Đăng nói anh ấy sẽ rời đi một tuần. Show thời trang đã kết thúc, anh ấy còn có việc gì khác cần sắp xếp sao? Đang cãi nhau với anh ấy nên tôi cũng không buồn hỏi. Anh ấy không ở đây cũng tốt, dù gì tôi cũng không muốn gặp anh.
Sáng sớm hôm sau, tôi trực tiếp đến công ty làm.
Thẩm Ninh có lẽ biết mấy ngày nay tôi và Tống Trọng cùng đi xem show thời trang nên cũng không hỏi tôi đi đâu.
Chỉ là lúc nhìn tôi, sắc mặt cô ta khá khó coi. Tôi nghĩ, cô ta đại khái thực sự coi tôi là kiểu phụ nữ dựa vào đàn ông để đi lên.
Người không hiểu tôi, ngay cả giải thích tôi cũng cảm thấy dư thừa.
“Ninh Khanh, cô đi mua những nguyên liệu này giúp tôi.”
Thẩm Ninh ném cho tôi một xấp giấy, mặt trên ghi chép tỉ mỉ nguyên liệu cần mua và nhãn hiệu.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút chùn bước.
Hôm nay, gió lớn cấp 7 đến cấp 10.