“À... Em không cố ý.”
Tôi bày ra gương mặt đau khổ, nhìn Lục Nguyên Đăng nằm trên mặt đất, rõ ràng còn có chút sững sờ nói.
Người đàn ông sầm mặt đứng dậy, thân thể trần truồng đi tới phía tôi.
Tôi nhìn mà đỏ mặt, nhưng càng nhiều hơn chính là sợ hãi.
Tôi vừa nãy lại dám đạp Lục Nguyên Đăng xuống giường, anh ấy khẳng định sẽ không bỏ qua cho tôi.
“Anh thật ra muốn nhìn thử, là điện thoại của ai mà em gấp gáp muốn nghe như vậy!”
Lục Nguyên Đăng duỗi chân dài một bước lướt qua tôi, trực tiếp cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường lên.
Tôi thật là khóc không ra nước mắt, điện thoại di động tôi còn chưa cầm, làm sao biết là điện thoại của ai chứ. Sở dĩ nóng nảy muốn nhận, còn không phải là vì sợ như lần trước ở chỗ Quý Long đó sao, để Lục Nguyên Đăng bắt tại trận.
Mong trời phù hộ, đừng phải Khương Hải gọi tới, bằng không tôi thật sự cảm giác tôi chết chắc rồi!
“Tống Trọng?”
Lục Nguyên Đăng xoay đầu lại nhìn tôi, chân mày nhíu nhíu.
Tôi thở phào một hơi, đoạt lại điện thoại từ trong tay anh ấy, nói rằng: “Ông chủ em khả năng tìm em có việc.”
Nói rồi nhanh chóng cầm điện thoại di động từ trên giường nhảy xuống, chạy tới bên ban công.
Tôi đoán tôi đã chọc giận Lục Nguyên Đăng rồi, tạm thời tránh một chút vẫn tốt hơn.
“Chuyện gì?” Tôi nhận điện thoại, nhẹ giọng hỏi.
“Còn chưa tỉnh ngủ sao, mãi không nghe điện thoại.” Tống Trọng hỏi.
“Ừ.” Tôi liếc mắt nhìn Lục Nguyên Đăng, nói một cách trái lương tâm.
“Tân Cương có một show diễn xa hoa, anh dẫn em đi coi, em đi không?”
Cơ hội như vậy, tôi đương nhiên muốn đi, vội vã đồng ý.
Cuối tuần này thật sự là muôn màu muôn vẻ, mới vừa đi Giang Chu, giờ lại muốn đi Tân Cương.
“Lúc nào cơ?”
“Tối nay. Nên chiều phải qua rồi, anh lập tức mua vé máy bay, bốn giờ chiều tới đón em.”
Tống Trọng nói xong liền cúp điện thoại, tôi đang chuẩn bị xoay người, lại cảm giác phía sau có vật khác thường chĩa vào, xúc cảm nóng bỏng khiến tôi suýt nữa làm rớt điện thoại di động xuống khỏi ban công.
“Hiện tại, có muốn giải thích cho anh nghe thử, vừa rồi tại sao lại đạp anh không.”
Lục Nguyên Đăng lật ngược thân thể của tôi qua, đối mặt với anh ấy. Bởi cách biệt chiều cao, nơi nóng rực của anh vừa hay để ở chỗ rốn của tôi, vẫn khiến chân tôi mềm nhũn.
Sắc mặt anh có chút u ám, hiển nhiên vẫn còn giận chuyện vừa rồi.
Nhưng tôi phải giải thích thế nào, một đạp vừa rồi kia thật sự là một chuyện ngoài ý muốn.
“Em nói là ngoài ý muốn, anh tin không?” Tôi có chút sợ hãi nói.
“Em nói xem?” Anh cười lạnh một tiếng, ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng.
“Anh hai ơi em thực sự không phải cố ý, em sai rồi không được sao?” Tôi nhìn anh với vẻ đáng thương.
Nhưng mà, Lục Nguyên Đăng còn vô tình hơn trong tưởng tượng của tôi, hoàn toàn không chấp nhận cách tôi nói.
Thân thể lại gần sát tôi thêm hai phân.
“Xin lỗi cũng không thể chỉ cần nói, mà cần làm mới được.”
Nói rồi nâng lên một cái chân của tôi, gác ở hông anh ấy, một cái thẳng tiến, liền chôn vào chỗ mềm mại của tôi.
Toàn thân tôi run lên, điện thoại di động cứ như vậy rơi xuống đất.
Anh ấy quyết liệt đánh thẳng vào, tôi chỉ có thể gắt gao ôm lấy thân thể anh ấy, mới có thể khiến mình có chút cảm giác an toàn.
Lục Nguyên Đăng xem ra là giận thật, mỗi một cái đều ép vào chỗ chết của tôi.
Đến chiều, cuối cùng mới bỏ qua cho tôi lúc đó đã sức cùng lực kiệt.
“Lát nữa anh sẽ lên máy bay, có thể một tuần sẽ không ở Thành phố Phùng.” Lục Nguyên Đăng nói với tôi một câu, mặc bộ áo choàng tắm rồi đi vào phòng tắm.