Đầu tôi bị anh ấy đẩy ra.
Ánh mắt sâu xa của anh ấy tập trung vào tôi, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Không khí xung quanh lập tức đông cứng lại. Ánh mắt của Lục Nguyên Đăng sắc bén, cảm giác như tôi đang bị từng nhát dao đâm vào.
Tôi mới biết được câu hỏi vừa nãy là vấn đề không nên hỏi.
“Xin lỗi, em uống nhiều rồi.”
Một cơn gió thổi tới làm men say của tôi tiêu tan đi vài phần. Tôi đứng dậy, từng bước lùi về phía sau, chỉ muốn rời xa Lục Nguyên Đăng một chút.
Người ta nói rằng mông hổ không dễ sờ, toi thực sự là ăn gan hùm mật gấu mới dám hỏi Lục Nguyên Đăng vấn đề này.
“Đứng lại.”
Mặt Lục Nguyên Đăng bén sắc nhìn tôi, trầm giọng ra lệnh.
Ánh mắt của anh ấy thật đáng sợ, ngoại trừ việc có thể chạy trốn ra, tôi không thể nghĩ ra cách nào khác, không những không dừng lại mà còn lùi về phía sau hai bước.
Chân tôi chợt vấp phải vật gì đó. Người không khống chế được nghiêng về phía sau, khi thấy cảnh phía sau, mồ hôi lạnh đều toát ra ngoài.
Hóa ra, không biết từ lúc nào, tôi đã bị đẩy lùi bên mép ban công. Ở đây là lầu ba, với độ cao này, nếu rơi xuống, một nửa khả năng tôi sẽ chết, một nửa khả năng còn lại sẽ vật vờ.
Bất luận là khả năng nào tôi đều không muốn.
Tôi nhắm mắt, đang tuyệt vọng chờ rơi xuống thì có người kéo tay tôi lại, người cũng chúi về phía trước, sà vào một lồng ngực ấm áp.
Mở mắt ra, bắt ngặp ngay ánh mắt nghiêm nghị của Lục Nguyên Đăng.
“Đã nói là đứng lại rồi, không hiểu tiếng người sao?” Anh ấy quát.
Tôi bây giờ mới hiểu, anh ấy vừa nãy gọi tôi đứng lại là sợ tôi ngã xuống dưới, không phải muốn trừng trị tôi. Cũng chỉ tại anh ấy không nói rõ, suýt nữa hại tôi ngã xuống dưới.
“Em còn cho rằng anh đánh em chứ.”
Tôi ấm ức nói.
Anh ấy nheo mày, vẻ mặt u ám nói với tôi: “Anh đáng sợ đến mức như vậy sao?”
Đâu chỉ đáng sợ không thôi, đáng sợ khiến người khác phải tức lộn ruột. Tất nhiên, những lời này tôi không dám nói.
Tôi vỗ ngực, nói với anh ấy: “Dọa chết em, em muốn ngủ một chút cho đỡ sợ.”
Nói xong tôi liền chạy đi.
Về đến phòng, việc đầu tiên chính là lấy điện thoại đăng một tin lên Facebook.
“Đồ ngốc Lục Nguyên Đăng, suýt nữa dọa chết bà cô này rồi!”
Đăng xong, Tô Tinh Tinh là người đầu tiên thích bài viết của tôi.
Nhìn đồng hồ, một giờ sáng. Theo như những gì tôi hiểu cậu ấy, đã muộn như vậy mà vẫn chưa ngủ chắc chắn là vừa mới kết thúc đời sống tình dục quá hưng phấn rồi.
“Lục Nguyên Đăng cái gì chứ? Cậu và Lục Nguyên Đăng sao vậy?”
Tô Tinh Tinh gửi tin nhắn Zalo thăm hỏi.
Tôi biết chuyện này không thể lừa gạt nổi, chỉ có thể kể rõ đầu đuôi sự việc cho Tô Tinh Tinh.
“Ninh Khanh, cậu điên rồi sao? Tại sao phải đi trêu chọc người đàn ông như Lục Nguyên Đăng vậy? Cậu có khó khăn gì có thể đến tìm mình, tớ để Cổ Duyên đến giúp cậu không phải tốt hơn sao?”
“Tinh Tinh, Cổ Duyên là bạn trai của cậu chứ không phải là của mình, anh ấy không có nghĩa vụ phải giúp mình. Hơn nữa đây là rắc rối mà Ninh Uy Phước gây ra, tự mình ra mặt giải quyết vẫn tốt hơn. Hiện tại, mình với Lục Nguyên Đăng đã là loại quan hệ này rồi, lại nói những lời này cũng không có ý nghĩa nữa.”
Tôi nhìn thấy khung chat vẫn đang hiển thị nhập vào, nhưng mấy phút sau đó, Tô Tinh Tinh chỉ nhắn một câu.
“Ninh Khanh, tớ vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của cậu, nếu như Lục Nguyên Đăng ức hiếp cậu, tớ nhất định sẽ không buông tha cho anh ta.”
Tôi nhắn lại một chữ “Được”, lại không nhịn được cười. Giữa Lục Nguyên Đăng và tôi không tồn tại vấn đề ức hiếp hay không ức hiếp, anh ấy là ông chủ chứ không phải là đàn ông, ngay cả tư cách nói lý với anh ấy tôi cũng không có.
Có điều, có lời nói của Tô Tinh Tinh chí ít trong lòng cũng thấy rất ấm áp.
Điện thoại di động rung lên, là thông báo Facebook của tôi.
Có người bình luận Facebook của tôi rồi.
Tên Facebook chỉ đơn giản ba chữ, sáng hơn bất kì cái tên nào.
Lục Nguyên Đăng.