Đã hơn nửa đêm, anh ấy không ở phòng mình, chạy tới phòng tôi làm gì chứ?
Hơn nữa, nghe giọng điệu này tôi cũng đủ biết, Lục Nguyên Đăng đang tức giận. Mặc dù không rõ vì lý do gì.
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là mười giờ ba mươi.
Thời gian này là lúc cuộc sống về đêm ở Thành phố Phùng vừa mới bắt đầu.
“Tôi không về muộn.”
Tôi xoay người nhìn Lục Nguyên Đăng, cẩn thận từng li từng tí suy đoán tâm tư của anh ấy.
Nhưng trên thực tế, tôi đoán không ra. Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn đoán không ra.
Anh ấy đứng cạnh cửa sổ, đối diện với cổng chính của Lục gia. Tôi đoán, có khi nào anh ấy đã trông thấy tôi đứng bên ngoài lâu như vậy không?
“Cởi quần áo.”
Anh ấy cau mày, lạnh lùng phun ra một câu.
Trong lòng tôi kinh sợ, theo bản năng che kín ngực mình, kiên định nhìn anh ấy, nói: “Không cởi.”
Trước đây tôi còn tưởng rằng Lục Nguyên Đăng chỉ là cầm thú, hôm nay xem ra cầm thú cũng không bằng. Biết rõ thắt lưng của tôi bị thương vậy mà còn không chịu buông tha. Dù anh ấy không quan tâm đến sống chết của tôi, nhưng tôi cũng không muốn chết sớm.
Sắc mặt anh ấy tối sầm, quả thực còn đen hơn bóng đêm bên ngoài.
“Anh nói cởi. Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa.”
Cách xa như vậy, tôi vẫn có thể cảm giác được sự tức giận của anh ấy. Thiếu chút nữa thôi, tôi đã khuất phục dưới uy quyền này.
Khẽ cắn môi, tôi từ chối anh ấy lần nữa.
Ánh mắt Lục Nguyên Đăng sắc bén quét về phía tôi, vẻ mặt âm trầm đáng sợ. Tôi theo bản năng lui về phía sau, đợi đến khi phục hồi tinh thần, anh ấy đã đứng trước mặt tôi rồi.
“Anh… Anh muốn làm gì? Nói cho anh biết, trên người em đang bị thương, anh không thể ức hiếp em.” Rõ ràng là những lời uy hiếp, nhưng từ trong miệng tôi nói ra, một chút tác dụng cũng không có.
Ít nhất, Lục Nguyên Đăng không sợ.
“Em là tình nhân của anh, nói xem anh muốn làm gì? Đương nhiên là làm chuyện đó rồi.”
Đang lúc nói chuyện, anh ấy bỗng ném cả người tôi lên giường.
Vết thương của tôi vừa vặn đụng phải hộp phấn tròn đặt ở trên giường sáng nay, lập tức đau đến mồ hôi lạnh đầy người.
Còn chưa hồi phục tinh thần, Lục Nguyên Đăng đã nhào tới, một tay đặt trên vai tôi.
“Anh buông ra, em là tình nhân của anh chứ không phải đầy tớ của anh.”
Tôi đẩy Lục Nguyên Đăng ra, vội vàng rụt người về sau. Đưa tay che vết thương của mình, tôi nhìn anh ấy nói.
Ai da, vừa rồi bị đụng một cái như vậy, vết thương của tôi lập tức đau đến không chịu được, mồ hôi lạnh cũng không ngừng tuôn ra.
Lục Nguyên Đăng cười lạnh một tiếng, ngược lại không tiếp tục tiến tới nữa.
“Bây giờ mới biết sợ sao? Anh muốn em cởi cái áo khoác này ra. Quần áo của người đàn ông khác, nhìn thật chướng mắt. Nếu em thích mặc áo khoác của đàn ông, anh mua cho em cả trăm cái.”
Tôi cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên người vẫn đang khoác áo của Khương Hải. Vừa rồi đi quá vội, đã quên trả lại cậu ấy rồi.
Hóa ra Lục Nguyên Đăng bảo tôi cởi quần áo là chỉ cái này. Vậy mà tôi còn tưởng rằng…
Sau khi sợ bóng sợ gió một trận, tôi biết điều cởi áo khoác ra, lẩm bẩm nói: “Chỉ là một cái áo khoác mà thôi, đâu có gì nghiêm trọng chứ.”
Lục Nguyên Đăng không lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn vào thắt lưng của tôi, cau mày.
Ngay lúc tôi cho rằng anh ấy tức giận, bỗng anh ấy nhích tới gần, chỉ vào eo tôi, nói: “Chỗ đó sao lại chảy máu?”
Không phải chứ! Hôm nay tôi mặc một bộ váy liền màu trắng, vết máu đỏ tươi này nằm ở phía trên, quả thực vừa nhìn đã thấy giật mình.
Xong rồi, vết thương nứt ra rồi!
“Còn không phải do anh sao!” Tôi liếc anh ấy một cái, nói.
Nếu vừa rồi anh ấy không ném tôi, liệu vết thương của tôi có đến mức bị nứt ra không?
“Đến bệnh viện.” Lục Nguyên Đăng không nói lời nào, chỉ ôm tôi xuống giường, mang dép, vội vàng ra ngoài.
“Em có thể tự đi…”
“Im miệng.” Lời còn chưa nói hết đã bị Lục Nguyên Đăng lạnh lùng cắt đứt.
Bá đạo! Người đàn ông này thật sự quá bá đạo.
Nếu anh ấy thích ôm, vậy cứ để anh ấy ôm đi. Tôi cũng chẳng có ý kiến gì.
Lúc đến bệnh viện kiểm tra, khuôn mặt bác sĩ đều tái nhợt, nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Không phải bảo cô đừng vận động mạnh sao? Sao lại bị thế này?”
Tôi bĩu môi, trực tiếp nhìn về phía Lục Nguyên Đăng.
“Cái này phải hỏi anh ấy.”
Trên mặt bác sĩ hiện lên vẻ lúng túng, cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ hướng về phía anh ấy, dạy bảo nói: “Tôi biết hai người tuổi trẻ, tinh lực dồi dào, lại dễ kích động, nhưng một vài thời điểm cũng nên hạn chế chút ít. Cho dù có gấp đi nữa cũng tạm thời không thể gấp vào lúc này, đợi tới khi vết thương tốt rồi mới chậm rãi mà làm.”
Bây giờ tôi mới ý thức được bác sĩ đã hiểu lầm ý mình. Vốn dĩ vết thương này ở sau lưng, cộng thêm tôi nói không rõ ràng, khó trách bác sĩ lại nghĩ tới phương diện kia.
“Là do chúng tôi sốt ruột muốn có em bé.” Lục Nguyên Đăng cười đáp một câu, khiến tất cả những lời giải thích của tôi đều trôi tuột xuống bụng.